“Anh!”
Doãn Hướng Tuyết nhìn Lý Hạo rời đi, tức giận giậm chân.
“Chủ tịch, điệu bộ này của anh hơi lớn, không biết còn tưởng rằng anh muốn tấn công một quốc gia chứ, xe tăng cũng lôi cả ra rồi.”
Phùng Cương đi ra, nuốt một ngụm nước miếng.
Hản lúc trước vẫn biết Tê Vân bọn họ lợi hại, nhưng căn bản không nghĩ rằng lợi hại như vậy, trực tiếp mang cả xe tăng tới.
“Tôi vào quân khu Giang Thành để huấn luyện đặc biệt cho đám binh lính này, diễn tập vừa mới kết thúc, cậu liền gọi điện thoại cho tôi, tôi liền nhân tiện mang tới, hiện tại sự tình kết thúc, tôi cũng nên đi."
Tê Vân giải thích một chút, cũng là báo cáo với Tân Phong, sau đó trả lại di động cho Tân Phong: "Cảm ơn.”
“Nói mau không cần khách khí.”
Doãn Hân vội vàng kéo tay Tân Phong, lặng lẽ nói: “Đây. chính là một đại nhân vật, em biết trước đây anh và anh ấy có ân tình, nhưng ân tình trả bằng ân tình, thái độ của anh vẫn cần tốt một chút”
Tân Phong có chút không nói lên lời, cuối cùng vẫn nói: “Không cần khách khí.”
Sau đó, đội hình quân đội liền rời đi, Phùng Cương có chút đắc ý nói với Doãn Hướng Tuyết: “Thấy không, bối cảnh của tập đoàn Phong Hạnh chúng tôi thế này, cô có dám chọc giận không?”
Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy làm việc cho Tân Phong quả là không sai.
Bởi vì danh môn bộ tộc Tần Thị ở Yên Kinh đều không có điệu bộ này, nói đưa quân đội ra liền đưa quân đội ra, lần này
xem như là chọn đúng chủ nhân.
“Hừ!”
Hiện tại Doãn Hướng Tuyết thật sự tức giận không chỗ phát tiết, chuyện hôm nay muốn làm, một chuyện cũng không có làm được, hơn nữa lúc trước mạnh mồm mạnh miệng trước mặt hội đồng quản trị, nhưng là hiện tại thật sự là mất hết thể diện.
Mất mặt ở đâu cũng được, nhưng mất mặt trước mặt Doãn Hân là khó chịu nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!