“Lý...tổng...Lý Thiên Thành!”
Doãn Bách run cả khớp hàm lên khi thấy người quỳ gối trước Doãn Hân, trưng bộ dạng nức nở nhìn Lý Thiên Thành.
Hắn không dám tin đó là sự thật. Quả nhiên là gặp quỷ rồi.
Lý Thiên Thành chính là tổng giám đốc của tập đoàn Khánh Dương, tập đoàn này ở Giang Thành không phải quá lớn nhưng so với tập đoàn Tam Nguyên của bọn họ thì quy mô phải lớn hơn gấp năm, sáu lần, hẳn chính xác là một ông chủ lớn. Thế mà bây giờ lại có thể quỳ gối trước mặt người phụ nữ là Doãn Hân mà gào khóc om sòm, muốn dâng hợp. đồng lên để Doãn Hân ký.
Còn nhất quyết nói nếu ba mươi vạn không đủ thì công ty bọn họ tăng thêm!
“Rốt cuộc là tình huống gì đây?”
Không chỉ có người của ban giám đốc thấy hoang mang, ngay cả Doãn Hân cũng cảm thấy cực kỳ mông lung, thế nhưng cô hiểu rõ địa vị của Lý tổng, hôm qua hẳn còn lỗ mãng, vênh váo như vậy mà nay giống như đã biến thành một người khác.
“Lý tổng, anh đang làm gì thế, mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm, mau đứng lên!”
Doãn Bách vội vàng đi tới, chuẩn bị đỡ Lý Thiên Thành đứng dậy thì bị hắn hung hăng vung tay áo ra, sau đó trừng mắt nhìn Doãn Bách: “Đồ khốn kiếp, nếu không phải hợp tác với cậu thì hôm nay tôi đâu đến bước đường này!”
“Đây là làm sao vậy?”
Doãn Bách có chút không lý giải được.
“Làm sao vậy? Cậu chẳng lẽ không biết? Từ sáng sớm hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Khánh Dương chúng tôi đã bị tập đoàn tài chính thần bí chèn ép. Đối phương tài chính hùng hậu, tình nguyện thua lỗ cũng muốn đem bảng giá cổ phiếu của chúng tôi đánh hạ xuống mười hai điểm, chính là mười hai điểm, ba giờ sáng nay tổn thất của chúng tôi đã lên đến ba mươi vạn, hơn nữa mỗi giây đều tăng lên.”
“Tiếp theo sau đó, trang web chính thức của công ty bị một số lượng lớn hacker tấn công, tất cả sản phẩm ở trung tâm mua sắm hiện tại giá cả toàn bộ biến thành một đồng, vài phút đã bị người ta đặt mấy ngàn đơn hàng. Bán hết, tổn thất hơn năm mươi vạn.”
“Hơn nữa, có mấy công ty chúng tôi đã đàm phán xong việc hợp tác, chỉ còn mỗi việc ký hợp đồng. Hôm nay lại gọi điện thoại đến, cho chúng tôi biết bọn họ muốn hủy bỏ hợp. tác, còn nói tôi chọc trúng người rồi, phải cầm hợp đồng rót vốn đi xin lỗi Doãn Hân.”
“Cậu nói xem, đây là chuyện gì, muốn tôi phá sản hay sao?”
Lý Thiên Thành gào thét một trận với Doãn Bách, nếu không phải tại người này, hắn cũng không đến mức đắc tội Doãn Hân, khiến cho công ty biến thành bộ dạng như bây giờ.
Hảẳn mắng xong, lập tức quay đầu lại, nói với Doãn Hân: “Bà cô ơi...Doãn tiểu thư, ngày hôm qua là tôi sai rồi, thật sự
sai rồi, thái độ của tôi không tốt, nên đánh. Về phần hợp đồng này cầu xin cô hãy ký đi, vốn công ty không xoay chuyển được, trước tiên sẽ đưa cô ba mươi vạn, còn lại tôi sẽ từ từ chuyển qua.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ tay mình.
Mọi người đều ngơ ngẩn. Tập đoàn Khánh Dương sắp phá sản? Còn là bởi vì đã đắc tội Doãn Hân?
Doãn Hân có loại năng lực này?
Khiến cho Lý Thiên Thành vốn cực kỳ kiêu căng, không ai bì kịp đích thân dâng hợp đồng lên cho Doãn Hân, lại còn liên tục tăng giá, hai mươi vạn, ba mươi vạn, năm mươi vạn y như tiền là giấy.
Phải biết rằng thời điểm đỉnh cao của tập đoàn Tam Nguyên tổng cả vốn cũng chỉ có năm mươi vạn.
Đến phần còn lại cũng chỉ có ba mươi vạn, đây đầu tiên liền rót vốn ba mươi vạn đúng là làm cho bọn họ khiếp sợ.
Nhưng mà lúc này người sửng sốt nhất cũng chính là Doãn Hân, cô còn chưa hiểu nổi tình hình, song chỉ do dự một chút, cô hướng ánh mắt dò hỏi về phía Tân Phong.
“Không phải anh.” Tân Phong lắc đầu. “Cũng đúng, người như anh thì làm sao có năng lực này?”
Doãn Hân xoay người đi, tia hy vọng trong lòng lại một lần nữa biến mất. Thực ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể không hy vọng người đàn ông của mình là một người xuất chúng.
Đối diện với bộ dạng khóc lóc của Lý Thiên Thành, cuối cùng Doãn Hân cũng ký hợp đồng.
“Cảm ơn bà cô, cảm ơn Doãn tiểu thư”
Lý Thiên Thành còn liên tục cảm tạ Doãn Hân, khiến cô có chút không thoải mái. Trong ấn tượng của cô, Lý Thiên Thành phải là một người được vệ sĩ bảo vệ, quần áo mặc hơn một ngàn vạn, một vị lão tổng cao cao tại thượng.
Sau khi ký xong, tâm tình Doãn Hân thoáng cái tốt lên, nghĩ đến vụ tiền đặt cược lúc trước Tân Phong giúp cô đặt, tức thời cầm hợp đồng nhìn về phía ông nội cô: “Ông nội, cháu ký rồi.”
Khuôn mặt ông nội Doãn Hân có chút cứng ngắc, do dự nửa ngày mới nói: “Tiểu Hân, con gái trong nhà, cần gì phải tham gia vào trung tâm quyền lợi.”
“Ông nội, làm người phải coi trọng chữ tín, nhất là với người đứng đầu một nhà như người, một tiền bối 'đức cao. vọng trọng'(*) ”
(*)Đức cao vọng trọng: có đức độ và danh vọng cao, chỉ những trưởng bối, người đứng đầu có tài có đức.
Tân Phong nhấn mạnh câu 'đức cao vọng trọng”.
“Hừ, Tần Phong, tôi chưa từng chấp nhận cậu, đừng gọi ông nội bậy bạ.”
Cuối cùng, ông của Doãn Hân vung tay áo rời đi, đối với vụ cá cược kia ông không thừa nhận cũng không được, vì lúc đó bà ấy lo sợ Doãn Hân chơi xấu cho nên mới đặt biệt gọi nhiều người tới chứng kiến như vậy.
Thế nhưng hiện tại lại trở thành nguyên nhân ông không cách nào chơi xỏ lá lại.
Tự bê đá đập vào chân mình.
“Xem như vận khí của cô tốt, cũng không biết là ai đã giúp cô.”
Doãn Bách lạnh lùng nhìn lướt qua Doãn Hân, sau đó cũng rời đi.
Cuối cùng, Doãn Hân vui vẻ rời khỏi đó, bảy năm trước cô bị đá khỏi hội đồng quản trị, không nghĩ tới hôm nay lại có thể trở về ban giám đốc, hơn nữa còn dùng phương thức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc này.
Trên đường đi, Doãn Hân suy nghĩ lại một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tân Phong đang đi theo phía sau, cau mày hỏi: “Đến cùng có phải là anh làm hay không?”
“Đúng, nhưng mà không phải anh tự ra tay, mấy năm đi lính anh có cứu một phú hào, chuyện hôm nay là vì hẳn muốn đáp lại ân tình đó mới làm.” Tân Phong nói.
“Anh đi lính? Tại sao anh lại đi lính?” Doãn Hân chất vấn Tân Phong.
“Bởi vì anh muốn xứng đôi với em.”
Những lời này khiến cho trong lòng Doãn Hân chấn động, nhưng cô lại nghĩ đến của hồi môn của mình còn có việc Tân Phong mượn mẹ cô mười vạn đồng, sau đó một đi không quay lại, trong lòng rất khó chịu vì thế liền hỏi: “Vậy anh mượn mẹ tôi mười vạn đồng thì sao? Anh dám nói không phải mình cầm tiền cuốn gói chạy?”
“Tiền? Tiần gì?” Tân Phong có phần choáng váng.
“Chính là hôm đó anh đi, anh lấy đồ cưới của tôi, cầm luôn thẻ ngân hàng, còn mượn mẹ tôi mười vạn đồng tiền.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!