Lúc mà Tiêu Thanh chưa trở về, cô thật khổ sở, con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt, chịu hết mọi sự ức hiếp.
Tiểu Thanh trở về rồi, cô cảm giác bản thân mình thoáng cái như từ địa ngục lên thiên đường, sống cũng không thấy khổ sở, ngay cả vết thương trên mặt cũng được Tiêu Thanh
chữa khỏi, từ tận đáy lòng cô cảm thấy vui sướng.
“Có bố thật tốt!”
Hai cục cưng cũng vui mừng mà vùi đầu vào vai Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh cũng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Lúc này, Tần An, Hắc và Hổ đẩy xe lăn tới, dẫn theo Tiêu Vĩnh Nhã cùng Thẩm Thị Thu tiến vào phòng bao, Mục An Phong và Lưu Vũ Hân cũng tới.
“Trời ơi! Chị, mặt chị khỏi rồi hả?”
Mục An Phong kinh ngạc thốt lên.
Mọi người nhìn về Mục Thiên Lam, ai cũng cực kì vui mừng.
“Ừ ừ!” Mục Thiên Lam vui vẻ nói: “Thuốc mỡ mà Tiêu Thanh làm vô cùng hiệu quả, mới bôi có một ngày, trên mặt đã ngứa khủng khiếp, chị vẫn không dám gãi. Thật không ngờ, vết sẹo nhìn một cái đã thấy sợ bây giờ đã khỏi rồi!”
“Không thể nào, mới thoa có một ngày đã khỏi rồi?” Lưu Ngọc Huyên không dám tin nói.
“Đúng á." Mục Thiên Lam vui vẻ gật đầu: "Chỉ có một ngày thôi đó!”
Trước kia Lưu Ngọc Huyên từng làm mỹ phẩm, nhìn thấy cơ hội kinh doanh lập tức vui mừng mà nói: “Nếu mà hiệu quả tốt đến thế thì mở một nhà máy sản xuất mỹ phẩm, sản xuất loại thuốc mỡ này xong đi bán, kiếm được nhiều tiền lắm luôn đó!”
“Đúng vậy!”
Hai mắt Ngô Tuệ Lan sáng bừng: “Phụ nữ đầu năm nay vô cùng thích chưng diện, trên người ai mà không có sẹo cơ chứ? Loại thuốc mỡ trừ sẹo này hiệu quả rất rõ, nếu mà sản xuất ra, một năm kiếm vài nghìn tỷ cũng không vấn đề gì, so hơn kinh doanh vật liệu thép còn kiếm được nhiều tiền hơn!”
Vừa khéo Mục Thiên Lam cũng đang không có nghề nghiệp, bèn hỏi: “Tiêu Thanh, cơ hội kinh doanh này có thể làm hay không?”
“Tất nhiên có thể” Tiêu Thanh nói: “Dựng một nhà máy, anh sẽ cho cho em biết cách điều chế, mua dược liệu, sau đó chế ra thuốc mỡ, thông qua các bộ phận kiểm duyệt hợp cách có liên quan để tung ra thị trường, là có thể bán rồi.”
Lưu Ngọc Huyên nói ngay lập tức: “Tớ còn vài tỷ gửi ngân hàng, tớ muốn mua cổ phần! Đúng lúc nhà họ Diệp cũng kinh doanh mỹ phẩm, tớ muốn bọn họ không với nổi tớ!”
“Tớ đồng ý!” Mục Thiên Lam vô cùng tán thành, hỏi Tiêu Thanh: "Tiền vốn của anh có đủ để dựng một nhà máy sản xuất mỹ phẩm không? Em sẽ làm thuê cho anh, anh làm chủ tịch”
Tiêu Thanh cười cười: “Đương nhiên đủ để thành lập một nhà máy rồi, không phải là làm thuê cho anh, mà là làm thuê cho hai cục cưng của chúng ta.”
"Ù Ù!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!