“Bé Doanh, có phải người xấu đã đánh con không?”
Khi bước đến gần Tiêu Thanh, cô nhìn thấy có vết máu trên mặt của bé Doanh,
trên trán còn có một mảng màu tím xanh, Mục Thiên Lam đau lòng muốn chết, rơm rớm nước mắt hỏi cô bé.
Bé Doanh khéo léo dùng bàn tay nhỏ xíu của mình để lau đi nước mắt của Mục Thiên Lam, mềm dẻo nói: “Mẹ ngoan, đừng khóc, bé Doanh không sao cả, mẹ đừng lo lắng
Mục Thiên Lam hết khóc lại cười.
Vẻ ngốc nghếch đáng yêu của bé Doanh khiến cho mọi người không khỏi bật cười.
Ăn cơm xong, Mục Thiên Lam dẫn bé Doanh đi tắm, sau đó một nhà bốn người cùng nằm trên một chiếc giường lớn.
“Em gái, em có đau không?” Bé Lạc vừa hỏi vừa vươn tay chạm vào vết thương
trên trán bé Doanh.
Bé Doanh gật đầu: “Hơi đau một chút.”
“Vậy để anh trai thổi thổi cho em nhé” Bé Lạc thổi nhẹ vào vết thương của bé
Doanh.
Bé Doanh cười khúc khích nói: “Không còn đau nữa”
Nhìn hai đứa bé quá đáng yêu, Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đều bật cười.
Tiêu Thanh nói: “Vợ à, trẻ con dễ thương như thế này mà chúng ta mới chỉ có hai đứa, nếu không thì chúng ta nghiên cứu tìm tòi để sinh thêm hai đứa nữa nhỉ? Thêm một em trai một em gái cho hai bé Lạc với Doanh có được không?”
“Hả? Còn muốn sinh thêm hai đứa nữa sao?”
Mục Thiên Lam có chút sợ hãi.
Bé Doanh ngồi dậy: “Mẹ ơi, anh trai có em gái, nhưng con lại không có em gái, con cũng muốn có thêm em gái”
Mục Thiên Lam mỉm cười, khẽ xoa đầu cô bé nói: “Đợi đến lúc bé Doanh và anh trai lớn thêm một chút nữa thì mẹ sẽ sinh cho bé Doanh một cô em gái nhé”
“Được ạ, được ạ!”
Bé Doanh vô cùng vui vẻ.
Năm ngày sau.
Một mẩu tin tức đã làm nổ tung cả thế giới.
Nội dung tin tức: Thông báo tin tức nước Thiên Lan, Hưng Hạ đã dần đầu hai mươi ba quốc gia đầu hàng vô điều kiện với nước Long Quốc, Tây Lượng và để quốc Ba Tư.
“Woa woa woa!”
Hơn một tỷ người dân của Long Quốc, nước Tây Lượng và đế quốc Ba Tư đều
đang sôi sùng sục.
“Thắng rồi! Chúng ta đã giành chiến thắng!”
“Tuyệt quá! Sau bốn năm chinh chiến ở Sầm Đô, cuối cùng trận chiến cũng đã kết
thúc!”
“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”.
Trong một khoảng thời gian, tất cả người dân của ba quốc gia này đều đắm chìm
trong bầu không khí vui mừng.
Lúc này, ở nhà của Tiêu Thanh.
“Đại ca, hơn hai mươi quốc gia đã đầu hàng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Sau khi Tần An, Hắc, Hổ nhìn thấy tin tức thì mắt đều rưng rưng vì kích động.
Tiêu Thanh không nói gì cả, chỉ châm một điếu thuốc rồi lặng lẽ hút.
Vốn dĩ trận chiến này không nên xảy ra, nhưng chỉ vì anh không đủ mạnh mẽ, nên
bị nhà họ Long đàn áp, rồi bị giáng chức, vì thế mới làm cho cuộc chiến tranh ở Sầm Độ bùng phát trở lại, khiến cho biết bao anh em phải hy sinh ở chiến trường, bây giờ
lấp đầy trong lòng anh là sự hổ thẹn.
“Có vẻ bản thân tôi cần phải nỗ lực khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để
trong tương lai có thể ngăn chặn sự việc tương tự tiếp tục xảy ra”
Anh thầm nhủ.
Lúc này, Mục Thiên Lam hỏi: “Tiêu Thanh, chúng ta đã thắng rồi, đáng lẽ anh phải
vui vẻ chứ, tại sao trong anh lại buồn bã như vậy?”
Tiêu Thanh cười cười: “Không có, anh vui mà, chỉ là nghĩ đến có quá nhiều anh em của anh phải hy sinh, nên không thể vui mừng nổi”
Mục Thiên Lam cũng có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của Tiêu Thanh.
Cô nghe Tiêu Thanh nói, anh đã cử rất nhiều người đến để cứu đám người Thu
Mai, nhưng đa số bọn họ đều bị chôn vùi trong sa mạc và không thể quay trở về.
“Đúng rồi, Tiêu Thanh” Lúc này Ngô Tuệ Lan cười hỏi: “Không phải con từng nói,
chiến tranh kết thúc, thì đó cũng là ngày diệt vong của đám người Mục Hải Long, bây
giờ chiến tranh đã kết thúc, khi nào thì mới đến ngày chết của Mục Hải Long? Mẹ đây
đã không thể đợi được nữa rồi, thật muốn nhìn thấy anh ta chết, thứ súc sinh này
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!