Vừa liếc nhìn một cái!
Tần An cười ha ha nói: “Đại ca, đại ca mau ra đây nhìn xem ai đến này!”
Tiêu Thanh và những người khác nghe vậy cũng chạy ra xem.
Bên ngoài có Thẩm Thị Thu Mai, Hoắc Tử Hoa, Long Soái, Lý Tế Thế cùng một vài người nữa đang nối đuôi nhau bước vào nhà.
“Thu Mai, Tử Hoa, hai đứa đã trở lại rồi!”
Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã ngay lập tức mắt rưng rưng vì phấn khích.
“Bố mẹ! Chúng con đã trở lại!”
Thẩm Thị Thu Mai kéo Hoắc Tử Hoa chạy về phía bọn họ.
Trong giây tiếp theo, Thẩm Thị Thu Mai trực tiếp lao vào vòng tay của Thẩm Thị
Thu.
Hai mẹ con ôm nhau khóc, dốc bầu tâm sự.
Tiêu Vĩnh Nhã nắm lấy tay của Hoắc Tử Hoa, hai người bố vợ và con rể cũng ân
cần hỏi han tình hình của nhau.
Tiêu Thanh bắt tay với Lý Tế Thế và Long Soái, cười hỏi: “Tại sao hai người lại đến đây?”.
“Đặc biệt đến thăm cậu, một người anh hùng không màng đến bản thân mình!”
Long Soái vỗ vai Tiêu Thanh cười nói.
Ngô Tuệ Lan cũng chạy đến, tò mò hỏi thăm: Long Soái, sao lại con rể tôi là anh
hùng vậy?”
Long Soái cười ha ha nói: “Tiêu Thanh đã một mình chạy đến sa mạc Panie để
cứu đám người ông Lý, chỉ bằng sức mạnh của một người mà có thể thu hút tận bốn năm triệu quân địch, bác nói xem Tiêu Thanh có phải là anh hùng hay không?”
“Ôi chúa ơi!”
Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và những người khác nghe vậy thì đều choáng váng!
Tiêu Thanh thực sự quá lợi hại!
“Đúng rồi, Long Soái” Ngô Tuệ Lan hỏi: “Con rể tôi mạnh như vậy, có đủ tư cách
để bái tướng phong hầu hay không?”
Long Soái cười nói: “Tất nhiên là có tư cách rồi!”
Ngô Tuệ Lan ngay lập tức nắm lấy tay của Tiêu Thanh, chân thành khuyên nhủ: “Con rể, lần này đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa, họ đưa cho con bất cứ vị trí nào cũng phải nhận biết chưa, tất cả thể diện của mẹ đều trông cậy vào con cả đấy, nhớ đừng khinh suất, lựa chọn cẩn thận để trở lại chiến đấu một lần nữa!”.
"Ha ha!"
Nhất thời, khắp nhà đều rộn rã tiếng cười, vô cùng náo nhiệt, tràn ngập trong
không khí vui vẻ.
Sau khi trò chuyện xong, Thẩm Thị Thu Mai đi đến nựng mặt bé Lạc và bé Doanh.
“Đây có phải là cháu trai và cháu gái của em không?”
Mục Thiên Lam mỉm cười nói phải, sau đó nói tiếp: “Lạc Doanh, gọi cô đi con”
“Cô ơi!”
"Oi!"
Thẩm Thị Thu Mai bị hai đứa bé dễ thương làm cho vui vẻ, hôn vào mặt hai đứa
bé.
“Em dâu giỏi thật đấy, có thể sinh cho Tiêu Thanh hai đứa bé dễ thương như vậy?
Long Soái ôm hai đứa bé trên tay, cười nói.
Mục Thiên Lam che miệng mỉm cười, nói: “Cũng phải nhờ vào ông Lý đây, lúc đó
em bị đánh thuốc mê, vẫn là nhờ ông Lý đây nhắc nhở Tiêu Thanh, chính vì vậy mới có thể kịp thời cứu hai đứa bé, để bây giờ mới có hai đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn như thế này”
Sau đó, cô ôm lấy bé Lạc và bé Doanh đến chào hỏi ông nội Lý.
“Con chào ông nội Lý ạ”
Hai đứa bé ngoan ngoãn chào hỏi.
“Hai bé ngoan quá”
Lý Tế Thế cười toe toét nói.
Buổi tối hôm đó, bọn họ làm tận năm sáu mâm cơm để chiêu đãi mọi người, ăn uống liên tục đến tận lúc hừng đông, sau đó Tiêu Thanh sắp xếp cho bọn họ quay về khách sạn để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Long Soái và những người khác lại đến nhà Tiêu Thanh để nói lời cáo biệt.
Tiêu Thanh nói: “Vừa vặn tôi cũng phải đi Bắc Thanh, anh Long cho tôi mượn vài
người, tôi vẫn còn muốn đi đến Thương hội Nhật Bản để bắt tên chó Mục Hải Long”
“Không thành vấn đề!” Long Soái vỗ ngực nói: “Tôi cho cậu cả đoàn người luôn
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!