"Bắc Thanh Vương là con trai của bà hơn nữa còn là đại ca của một nước dù có cho chúng tôi một trăm cái gan đi nữa thì chúng tôi cũng không dám nguyền rủa bà, mong bà thứ tội".
A
"Cái này cũng gần giống đó" Lý Nam Hương nhận lấy lễ vật rồi quay sang liếc nhìn Tiêu Thanh: "Nếu không biết nói chuyện vậy sau này đừng nói nữa, cẩn thận tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của cậu đấy!"
"Vâng vâng vâng".
Hồ Như Bình liên tục gật đầu rồi cô ta kéo Tiêu Thanh vào trong dinh thự.
"Anh muốn tìm chết có phải không hả?"
Vẻ mặt Hồ Như Bình tức giận buông tay anh ra nói: "Nếu tôi không giải vây cho anh nói không chừng mẹ của Mục Hải Long đã gọi người đánh chết anh rồi."
"Anh nói năng tùy tiện như vậy, sao lại dám đến cứu người khác vậy?"
"Đúng là anh không có chút đầu óc gì cả, bây giờ anh không được nói chuyện đâu."
Tiêu Thanh không nói gì anh chỉ mỉm cười.
Vì phải nhìn bộ dạng xấu xí của Lý Nam Hương và Trương Thanh Hoa nên anh không nói nổi một lời tốt đẹp nào đâu.
Nếu không phải vì cứu người thì anh sớm đã ra tay tát cho Lý Nam
Hương và Trương Thanh Hoa mỗi người vài cái rồi.
Sau đó, bọn họ đã vào bên trong dinh thự.
"Hải gia, lúc này anh là người có triển vọng nhất đấy.
"Nếu Hải gia không ngại vậy sau này tôi nguyện đi theo làm trâu làm ngựa cho Hải gia."
"Con gái của anh quả thật rất đáng yêu, sau này nhất định con bé sẽ là anh hùng của dân tộc"
Khi bước vào đại sảnh của dinh thự chỉ toàn nghe thấy giọng nói của những kẻ nịnh bợ.
Anh thấy có một đám người đang vây quanh Mục Hải Long.
Còn Mục Hải Long thì đang ngồi trên ghế dựa ôm con trai mình, bên cạnh có hai cô gái xinh đẹp cũng đang bế hai đứa nhỏ trông cứ như trăm tỷ, nghìn tỷ, thậm chí triệu tỷ ngôi sao đang vây quanh một mặt trăng vậy, tất cả bọn họ đều là những kẻ nịnh bợ mà thôi.
"Ha ha."
Mục Hải Long cười nghiêng ngã.
"So với con của Mục Thiên Lam vừa sinh ra đã như một con chó phải lăn lộn đầu đường xó chợ cầm chén xin ăn còn con trai tôi tuy chưa sinh ra nhưng đã có một cơ ngơi vững chắc vậy rồi, cả người nó đều là vàng ngọc giàu sang phú quý.
"Quả thật không thể so sánh giữa người với người với nhau, con tôi vừa sinh ra đã cao quý hơn con cô ta gấp ngàn lần rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Cả đám hùa theo.
Tiêu Thanh nghe thấy, anh hận không thể đập chết Mục Hải Long.
Đúng là bé Lạc và bé Doanh vì bị Mục hải Long chèn ép mà không có đủ tiền ăn nên hai đứa nhỏ, Mục Thiên Lam và Mục Hải Phong phải lăn lộn
ngoài đường xin ăn, anh rơi nước mắt khi nghe thấy anh ta nói những lời này.
Vốn dĩ con của anh cũng được sinh ra ở nơi giàu sang phú quý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!