"Vâng thưa Hải gia!"
Đại sư Cổ lập tức từ bên cạnh Mục Hải Long bước ra ngoài.
Ông ta là một người tài giỏi ở bên cạnh Mục Hải Long, là người lợi hại mà anh ta phải bỏ ra ba nghìn tỷ tiền lương hàng năm để mời về, một cao thủ võ đạo chuyên phụ trách bảo vệ tính mạng của Mục Hải long.
Trừ người này, anh ta còn dùng sáu bảy trăm tỷ tiền lương hàng năm mới hết các bậc thầy cao thủ về.
Mặc dù mời các bậc thầy bảo vệ thì mỗi năm phải tiêu tốn đến hơn chín nghìn
tý.
Nhưng anh ta sẽ lợi dụng máy cao thủ này để cướp đoạt bằng vũ lực, mỗi năm có thể vơ vét được ít nhất cũng trên ba mươi nghìn tỷ.
Cho nên tuy đã tiêu một số tiền lớn nhưng anh ta không hề cảm thấy thua lỗ, ngược lại còn đầu tư để kiếm lợi nhuận cực cao, điều quan trọng là có thể bảo vệ an toàn cho anh ta, có thể nói đây là một mũi tên trúng hai con nhạn.
"Lão quỷ Kỳ Sơn, lá gan của ông không nhỏ nhỉ, dám cứu người trong tay Hải gia, còn nhân lúc bên cạnh Hải gia không có ai nữa?"
Đại sư Cổ cười nhạt nhìn lão quỷ Kỳ Sơn.
"Hừ!" Lão quỷ Kỳ Sơn hừ lạnh nói: "Cổ Chân Sơn, dù sao ông cũng là cao thủ cao cấp trên Thiên Bảng, vậy mà lại làm nô lệ cho một tên chó săn như vậy, không sợ bị người ta đào mộ tổ tiên lên sao?"
Cổ Chân Sơn lạnh lùng nói: "Tôi là võ giả theo đuổi sức mạnh, ai có thể tiêu nhiều tiền cho tôi, giúp tôi mua tài nguyên để tăng sức lực thì tôi sẽ theo người đó, tôi không tuân theo mấy cái quy định cứng nhắc kia làm gì đâu, ông cũng đừng lấy cái gì mà tình cảm ra để trói buộc tội nữa, Cổ Chân Sơn tôi chẳng quan tâm đến nó đâu!"
Hồ Như Bình la lên: "Lão quỷ, giết chết ông ta đi rồi chúng tôi sẽ ra đánh!"
"Đừng có nằm mơ!" Mục Hải Long quát lên: "Đại sư Cổ, đừng nói nhảm với lão quỷ này nữa, phế võ công của ông ta trước đã, sau đó giết hết bọn chúng cho tôi!"
"Vâng, Hải gia!"
Thân thể của Cổ Chân Sơn thoáng vụt qua, ông ta đột nhiên đánh ra một quyền.
"Nếm thử chút sự lợi hại của quyền thuật nhà họ Cổ chúng tôi đi!"
Thấy ông ta đánh tới, lão quỷ Kỳ Sơn chợt giậm chân một cái, làm cho gạch sứ dưới đất nứt thành hình mạng nhện, hơi thở trên người đột nhiên tăng vọt, chân ông ta bất ngờ đạp về phía quả đấm của Cổ Chân Sơn.
Bum!
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Mười mấy cái bàn bên trong hội trường nổ tung, rất nhiều người cũng bị chấn động đến ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Mà hai vị cao thủ này kẻ tám lạng người nửa cân đều lùi ra hai bước.
"Mười mấy năm không gặp, không ngờ sức mạnh của lão quỷ Kỳ Sơn ông lại ngang ngửa tôi như vậy."
Trong mắt Cổ Chân Sơn toát ra vẻ kinh hãi.
Nhưng rất nhanh, ông ta lập tức tung ra những đòn tấn công vô cùng mạnh mē.
Bùm bùm bùm!
Hai người chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt, một người là cao thủ sử dụng tay, một người là cao thủ sử dụng chân, tay và chân va vào nhau khiến cho khí tức phát ra vô cùng kinh khủng, làm cả hội trường chấn động thành một mảng hỗn độn.
"Mẹ ơi! Chạy mau đi!"
Dưới sự chấn động của khí tức, người xung quanh không chết thì cũng bị thương, mọi người hoảng sợ rối rít chạy ra ngoài.
"Mẹ kiếp, vẫn mạnh phết nhỉ!"
Mục Hải Long rất khiếp sợ, lúc này anh ta la lên: "Đại sư Lưu, đại sư Triệu, các người lên cho tôi, giúp đại Sư Cổ đánh bại lão quỷ kia đi!"
"Dạ, Hải gia!"
Lập tức lại có hai cao thủ võ giả tham gia vào.
Dưới sự công kích mãnh liệt của ba người, lão quỷ Kỳ Sơn không chống đỡ được, ông ta bị Cổ Chân Sơn đánh tan phòng tuyển trên ngực chịu một quyền sau đó lập tức ngã trên cầu thang, cầu thang đổ sập, ông ta cũng ngã xuống đất rồi nôn ra mấy ngụm máu.
"Lão quỷ!"
Hồ Như Bình kinh hãi gọi.
"Ha ha!" Mục Hải Long cười như điên nói: "Chỉ bằng mấy đứa rác rưởi các ông mà cũng dám chạy đến chỗ Hải gia tội cứu người, lần này biết sự lợi hại của Hải gia rồi chứ?"
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Hồ Như Bình vô cùng nghiêm trọng!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!