"Không biết, chắc là cũng chán sống rồi đấy”.
“Kẻ ngốc năm nào cũng có nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều thật, sống bình thường không muốn phải cứ muốn đối đầu với Hải gia mới được sao, đây không phải là tự tìm đường chết hả?”
Rất nhiều khách mời bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Tiêu Thanh nhanh chóng tới bên cạnh của Đỗ Thiên Sinh và Kim Chí Nam.
“Trời má ơi, anh chán sống rồi hả?” Hồ Như Bình thấp giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Tiêu Thanh: “Tôi trong bóng tối nên vốn chẳng sao đâu, anh chạy ra đây làm gì chứ?”
“Cứu người” Tiêu Thanh cười.
Hồ Như Bình chớp hai mắt: “Não cậu có hỏng rồi hả? Lão quỷ lợi hại như vậy cũng không cứu nổi bố tôi và bọn họ, anh nói anh có thể cứu sao, anh nghĩ anh là ai vậy hả?”
Tiêu Thanh nói: “Tôi có thể cứu được tất cả mọi người.”
Hồ Như Bình cạn lời.
Cô ta cảm thấy Tiêu Thanh giống như một tên điên vừa trốn khỏi bệnh viện
tâm thần vậy.
Lão quỷ còn cứu không được, anh có thể cứu cải rắm ấy!
Thật hết thuốc cứu mà!
Lúc này, sau khi Mục Hải Long quan sát Tiêu Thanh một lượt thì nhíu mày mở miệng nói: “Con mẹ anh là cái thứ không cần mạng sống nữa sao, dám thô lỗ ở
trước mặt Hải gia tôi, chết trong tay Hải gia rất thú vị nên người trước hy sinh, người sau đã tiếp bước theo rồi có phải không?”
“Nếu thật như vậy thì Hải gia tôi sẽ đáp ứng các người!”
Nói đến đây, anh ta hét lên khó chịu: “Đại sư Cổ, tên này không biết lượng sức mình muốn thành anh hùng cứu mỹ nhân kìa, ông vặn đầu anh ta làm quả bóng cho tôi đi!”
Anh ta hoàn toàn không nhận ra đó là Tiêu Thanh.
Đúng là sau khi cải trang anh so với lúc đầu như hai người khác nhau vậy.
Đến cái tên Mục Hải Long dù có thân thiết với Tiêu Thanh bao nhiêu đi nữa
anh ta cũng không nhận ra anh, thậm chí đến một số người như Matsushita, Đỗ
Thiên Sinh, Kim Chỉ Nam lại càng không nhận ra anh.
“Vâng, Hải gia!”
Ông ta lập tức bước ra, cầm móng vuốt đại bàng hướng vào đầu của Tiêu Thanh mà giữ lại.
Hồ Như Bình thở dài: “Vốn dĩ anh không cần phải chết đâu, nhưng anh giả bộ nhảy ra làm gì chứ, lần này thì tốt rồi, phải chết như vậy, anh nói anh.”
Lời của cô còn chưa nói xong.
Đã thấy Tiêu Thanh đột nhiên giơ tay bắt lấy tay của Cổ Chân Sơn đang giữ lấy mình, không đợi Cổ Chân Sơn và mọi người kịp phản ứng anh dùng lực đá bay Cổ Chân Sơn ra giống như đang vứt rác vậy.
"Á!!"
Cổ Chân Sơn hét lên chói tai, ông ta muốn dừng cũng không dùng được.
Giây tiếp theo!
Cổ Chân Sơn đâm mạnh vào tường làm bức tường làm bằng đá hoa cương
vỡ ra rồi rơi ra bên ngoài biệt thự.
"Ôi má ơi!”
Hồ Như Bình ngơ ngác!
Mục Hải Long cũng đứng ngây ra!
Tất cả mọi người ở đó đều sững sờ!
Ai ai cũng nhìn Tiêu Thanh bằng ánh mắt kinh hãi.
Đặc biệt là Hồ Như Bình, miệng cô ta há to đến mức có thể nhét vừa một quả
táo, mắt mở to đến nỗi con người muốn rớt ra ngoài.
Thật là quả lợi hại!
Một người khỏe mạnh như Cố Chân Sơn bị ném bay đi như ném một con gà như vậy, sức lực quả thực làm người ta khiếp sợ mà!
“Anh anh anh... rốt cục anh là ai vậy?”
Mục Hải Long sợ hãi hỏi.
Cố Chân Sơn là người vô cùng mạnh, tràn đầy khí lực nhưng vẫn dễ dàng bị ném bay đi như vậy thì làm sao anh ta có thể bình tĩnh nữa đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!