Ngô Tuệ Lan ngồi xổm xuống bên cạnh Mục Hải Long, ríu rít nói: “Cháu thật là cố chấp, bị người ta đánh đến mức này mà chẳng ai quan tâm, thảm quá mà, để thím hai điều trị cho cháu”.
Dứt lời, bà ta lấy ra một ống tiêm dùng để tiêm cho lợn từ trong túi LV của mình, cắm phập vào ngực Mục Hải Long một cách thô bạo.
"A!"
Mục Hải Long đau đớn hét lên, ngồi bật dậy như một cái xác, khuôn mặt méo bệch đi.
Ngô Tuệ Lan vội vàng ghì chặt anh ta xuống đất, cười nói: “Hải gia, kiên nhẫn một chút, cháu bị thương rất nặng, thím đang điều trị cho cháu mà”
Nói xong, bà ta lại tiếp tục hung hăng đâm kim tiêm xuống, không phải một lần, mà rất nhiều lần.
"A!"
Mục Hải Long bị đâm vô cùng đau đớn, rống lên như một con lợn bị chọc tiết..
“Giữ chặt, mau giữ chặt Hải gia, tiêm chệch chỗ thì làm sao vết thương khỏi được?”
Ngô Tuệ Lan quát lớn.
“Bà chủ Mục, tôi giúp bà giữ anh ta.”
Kim Chỉ Nam và Đỗ Thiên Sinh xắn ống tay áo, mỗi người giữ một cánh tay, Hồ Thiên Tùng và Hồ Như Bình thì giữ hai chân Mục Hải Long, trông
không khác gì đang giữ một con lợn để chuẩn bị chọc tiết.
“Như vậy mới tiêm chuẩn được”
Ngô Tuệ Lan nhếch miệng cười nham hiểm, sau đó lại lấy ra một ống tiêm từ túi của mình, xử lý một chút rồi lại hung hăng đâm vào người Mục
Hải Long.
"A!"
Mục Hải Long gào lên thảm thiết.
“Thím hai tha mạng! Đừng tiêm nữa! Xin thím đừng tiêm nữa! Đau chết mất! Đau chết mất!”
“Hải gia cố chịu, lát nữa là ổn ngay ấy mà, phải nhẫn nại chút để thím chữa cho” Ngô Tuệ Lan vẫn không dừng lại, vừa hung hăng đâm kim tiêm vào vừa cười toe toét, trong lòng vui sướng muốn chết đi được.
Mục Thiên Lam, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu đứng xem không nhịn được phải bật cười.
“Bà ngoại, bác sĩ không tiêm như vậy, tiêm như vậy sẽ làm chết bệnh nhân mất” Da đầu bé Doanh giật giật, tức giận nói bằng chất giọng trẻ con.
Ngô Tuệ Lan cười nói: “Bé Doanh à, cháu không hiểu đầu, bệnh tình của Hải gia rất nặng, nếu không tiêm như thế thì sẽ không khỏi bệnh được.”
"Ồ!” Bé Doanh cười hi hi vui vẻ: “Bà ngoại thật lợi hại, còn có thể làm bác sĩ nữa, sau này cháu và anh trai bị bệnh cũng không cần đến bệnh viện, ở nhà để bà ngoại chữa là khỏi rồi!”
"Ha ha!"
Cô nhóc này thật ngây thơ, khiến cả nhà được trận cười bò.
Mục Hải Long bị đâm trên dưới tầm trăm mũi, đau quá mà ngất xỉu, toàn thân đầy máu là máu, vô cùng thê thảm.
Sau đó Ngô Tuệ Lan đứng dậy, mang theo hai ống tiêm đi về phía Lý Nam Hương.
“Tuệ Lan, tha cho tôi!”.
Lý Nam Hương quỳ xuống trước mặt Ngô Tuệ Lan, dập đầu van lạy.
“Ấy, chị dâu, chị làm cái gì thế này?” Ngô Tuệ Lan nhếch miệng cười mỉa, nói: "Chị là mẹ của Hải gia, cao sang quyền quý, sao lại quỳ gối lạy lục kẻ nghèo hèn như em, chị làm thế khiến em phát sợ mà tổn thọ mất thôi!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!