Vừa nhìn thấy bóng người, Ngô Tuệ Lan đã vui mừng kêu lên.
“Con rể! Con đến rồi à!”.
Bà ta vui mừng quá đỗi rồi.
Vốn dĩ bà ta cho rằng lần này mình xong đời rồi, sắp bị bắt đến Nhật Bản, có thể sống sót trở về hay không cũng khó nói trước được.
Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt này Tiêu Thanh đã kịp chạy đến.
Mà Tiêu Thanh nhìn thấy mẹ vợ bị ướt sũng như gà nhúng nước, còn đi chân trần thì vô cùng buồn cười, anh không nhịn được nên cười thành tiếng.
“Con rể đừng có cười nữa, mau giết chết bọn họ đi, mau cứu mẹ!” Ngô Tuệ Lan vội vàng thúc giục.
Ngay lập tức có một samurai đưa tay lên bóp cổ của Ngô Tuệ Lan đồng thời hét lớn: “Cút ra, mau cút ra cho tao, nếu không tạo bóp chết mẹ vợ của mày”
“Uy hiếp tôi sao?”
Tiêu Thanh chớp mắt một cái: “Tôi đếm ngược từ ba xuống một thì các người phải thả mẹ vợ của tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
"Ba!"
"Hai!"
“Một!”
Thời gian đếm ngược kết thúc.
Đám samurai vẫn đang do dự có nên thả người hay không.
Mà nhoáng một cái cơ thể Tiêu Thanh đã vụt lên với tốc độ rất nhanh, anh chuẩn bị tấn công.
“Tao bóp chết mẹ vợ của mày”
Đám Samurai đang khống chế Ngô Tuệ Lan biết lần này bọn họ sắp xong đời rồi nên bóp mạnh một cái.
Kết quả còn chưa kịp bóp cổ Ngô Tuệ Lan, Tiêu Thanh đã túm được tay của anh
ta, trong nháy mắt bóp nát xương tay của anh ta, khiến cho tay của tên samurai đó không còn lực.
"A!"
Đau đớn do xương bị gãy khiến cho tên samurai kia kêu một tiếng thảm thiết, theo bản năng buông Ngô Tuệ Lan ra.
Ngay sau đó.
Bịch bịch bịch!
Tiêu Thanh dùng từng quyền một đánh vào người của đám samurai, khiến cho đám samurai lăn đùng ra đất.
“Phì!”
Ngô Tuệ Lan thở phào nhẹ nhõm, bà ta ngồi phịch xuống dưới đất rồi vỗ vỗ ngực.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Lúc này, Mục Thiên Lam cũng đã dẫn theo hai em bé chạy tới.
Ngô Tuệ Lan thở phì phò nói: “Cái tên súc sinh Hải Long này đúng là có chết cũng không hết gian xảo, cậu ta bị giam giữ ở trong nhà ngục mà thiếu chút nữa vẫn hại chết mẹ đấy”
“Tiêu Thanh, con mau để cho bộ ngành có liên quan xử bắn cậu ta đi. Tên súc sinh này quá xấu xa rồi, cậu ta còn sống thì còn tai họa.”
Tiêu Thanh nói: “Bộ ngành có liên quan cũng phải làm theo trình tự thủ tục, phải đợi phán quyết của tòa án đưa ra rồi sau đó mới có thể thực hiện tử hình đối với cậu ấy. Nhưng việc này cũng sắp giải quyết rồi, mẹ cũng đừng lo lắng quá”
“Nhưng cậu ấy vẫn ở trong đó thì hại mẹ như thế nào chứ?”
Ngô Tuệ Lan nổi giận đùng đùng, bà ta kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Mục Thiên Lam nghe xong, cô trách móc nói: “Mẹ gạt bọn con chuyện này, nói với bọn con là đi chơi mạt chược với mấy người phụ nữ giàu có, mẹ định nuốt tiền riêng không cho bọn con biết sao?”.
Ngô Tuệ Lan xấu hổ cười một tiếng rồi giải thích: “Mẹ muốn sau khi lấy được tiền sẽ cho các con một bất ngờ chứ không phải muốn nuốt riêng số tiền đó đâu”
Mục Thiên Lam đảo hai mắt một cái, cô còn không rõ ý định của mẹ hay sao?
“Mẹ, sau này mẹ đừng có tự cho mình là thông minh, Mục Hải Long là dạng người
gì không phải là mẹ không biết. Nó chính là người vì tiền mà ngay cả mạng cũng không cần, nó có thể vì con của nó mà đưa tiền cho mẹ sao? Mẹ đừng nằm mơ nữa, ở trong mắt của nó, tiền còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, mẹ có biết không? Huống chi nó rất hận mẹ, sao có thể đưa tiền cho mẹ, để mẹ có một cuộc sống thoải mái chứ? Thà rằng con cái nó chết nó cũng sẽ không đưa tiền cho mẹ đâu, mẹ tỉnh lại đi, đừng gây thêm phiền toái cho bọn con nữa được không? Mục Thiên Lam rất tức giận nói.
May mà Tiêu Thanh chạy đến kịp thời.
Nếu như chậm một bước, mẹ đã bị bắt đến Nhật Bản, đến lúc đó Tiêu Thanh lại phải khổ hơn rồi.
“Mẹ nuốt không trôi cục tức đó, mẹ phải đi vào nhà ngục tìm tên súc sinh Mục Hải Long kia tính sổ”
Một giờ sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!