Bà cụ khóc lóc thảm thiết, bà thật sự không thể chịu nổi nỗi khổ khi lưu lạc trên đường phố.
"Được."
Cuối cùng Mục Thiên Lam cũng mềm lòng, không thể nhìn được bà nội đã lớn tuổi như vậy mà còn phải kiếm ăn trên phố, cô rút tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra rồi đưa cho bà: “Trong thẻ có hơn mười lăm tỷ, mật khẩu là sáu số sáu, mấy người cầm đến thành phố tuyến hai ba, vẫn có thể sống cuộc sống thoải mái”
"Cảm ơn! Cảm ơn!”
Đám người bà cụ cảm kích không ngừng.
"Không được cho!" Ngô Tuệ Lan cướp lại tấm thẻ, bà ta tức giận nói: “Chúng ta
không giẫm lên chân của họ đã là tử tế lắm rồi, còn cho họ tiền làm gì?”
“Không biết tên súc sinh Hải Long đó, thà bỏ ra hơn ba trăm nghìn tỷ ở ngân hàng Thụy Sĩ cũng không trả lại số tiền đã cướp của chúng ta sao?”
“Bản thân chúng ta đã nghèo như chó rồi, còn cho họ nhiều tiền như vậy làm gì?”
Mục Thiên Lam cười khổ nói: “Mẹ, tiền thì có thể kiếm được, bà nội đã gần tám mươi tuổi rồi, cũng không thể để bà nội ăn sương đối gió như vậy được, như vậy cũng quá bất hiếu, sẽ bị mọi người bàn tán đó"
"Đúng đấy Tuệ Lan" Mục An Minh cũng khuyên: “Bà bán bé Lạc, Thiên Lam và Tiêu Thanh cũng đều tha thứ cho bà, vậy sao chúng ta không thể mở lòng một chút để tha thứ cho mẹ chứ?”
Nghe thấy ông ta nói như vậy, Ngô Tuệ Lan cũng không biết nói gì.
Tiêu Thanh nói: “Mẹ cứ để cho Thiên Lam hoàn thành tấm lòng hiếu thảo của
mình đi”
Thẩm Thị Thu cũng mỉm cười khuyên nhủ: “Thiên Lam hiểu thảo như vậy, tốt bụng như vậy là phúc phận của bậc trưởng bối chúng ta, đừng ngăn cản lòng hiếu thảo của Thiên Lam nữa, con bé càng hiếu thảo, sau này mẹ ruột về già chẳng phải càng an nhàn sao?”
Ngô Tuệ Lan nghĩ cũng đúng nên ném tấm thẻ ngân hàng cho bà cụ, còn không
quên để lại một câu: “Ba đứa con hoang của Hải Long, cho đến trường học tốt để được giáo dục tốt đi, tránh sau này lớn lên đi gây họa cho người khác!”
"Được! Chắc chắn rồi!”
Mục An Quốc liên tục gật đầu rồi quay sang nói với bọn trẻ: “Mau cảm ơn cô và dượng đi”
"Cảm ơn cô và dượng." Ba đứa trẻ đồng thanh nói.
"Không có gì."
Mục Thiên Lam cười vui vẻ rồi vuốt má bọn trẻ.
"Đi thôi, nhìn thấy bọn họ là thấy phiền!" Ngô Tuệ Lan thúc giục.
Mục Thiên Lam đứng dậy.
"Tạm biệt em trai em gái."
Bé Lạc và bé Doanh cũng vẫy vẫy tay.
Sau đó mấy người họ tiến vào sân bay.
Sau khi bọn họ rời đi, Mục An Quốc vui mừng lau nước mắt.
“Thiên Lam đúng là người tốt, Tiêu Thanh cũng có thể gánh vác được, có được số tiền này, ba đứa trẻ có hy vọng rồi.”
Trương Thanh Hoa hậm hực nói: “Theo tôi thấy thì cô ta đang giả vờ thôi, cô ta biết thẻ ngân hàng nước ngoài của Hải Long có không ít tiền, đợi Hải Long bị xử bắn, anh cả có thể dẫn theo bọn trẻ đến ngân hàng Thụy Sỹ để thừa hưởng tài sản của Hải Long, để anh cả cảm động, đến lúc đó lấy được tiền, anh cả sẽ báo ơn vì cô ta đã giúp đỡ, sẽ đưa cho bọn họ một khoản báo đáp khổng lồ”
“Cho nên, số tiền này của cô ta không phải là để đầu tư sinh lời sao, anh cả đừng để bộ mặt giả dối của cô ta lừa gạt!”
"Cô im cho tôi!" Mục An Quốc nói: “Vốn dĩ tình cảm của ba anh em chúng tôi đang tốt đẹp, cũng hiếu thuận với mẹ, chính vì người phụ nữ như cô đã gây hấn kiếm chuyện, khiến cho nhà họ Mục trở nên như ngày hôm nay”
“Thiên Lam có lòng tốt bụng, bố thí cho chúng tôi, cô không biết ơn thì thôi, vậy mà còn xem tấm lòng tốt của Thiên Lam là lừa gạt, cô còn là người không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!