Tiêu Thanh trợn to mắt nhìn cô ta chằm chằm: “Cô không sợ tôi sẽ khống chế cô, uy hiếp ông nội cô thả ông ngoại tôi ra sao?”
Thẩm Ngọc Phi cười ngạo nghễ: “Tôi cá là cậu không dám”
Tiêu Thanh bóp lấy cổ cô ta.
“Xùy xùy xùy, cậu hung dữ cái gì, mau buông tay ra. Chị đây tới là để giúp cậu, đừng có mà không biết không biết tốt xấu, mau buông tay!”.
Thẩm Ngọc Phi hét lên.
Tiêu Thanh buông tay hỏi: “Cô giúp được gì cho tôi?”
“Hừ!”
Lòng ngực Thẩm Ngọc Phi phập phồng, thở hổn hển nói: “Vốn dĩ muốn giúp cậu đánh bại ông nội tôi trong vòng một năm, tiếc rằng cậu lại động tay động chân với chị đây. Thôi vậy, không giúp cậu nữa!”
Cô ta chắp tay ra sau lưng, quay người rời đi.
Tiêu Thanh vội vàng kéo cô ta lại: “Cô giúp tôi thế nào?”
Tuy rằng không có hy vọng, nhưng anh vẫn muốn hỏi một chút.
Thẩm Ngọc Phi nhoẻn miệng cười: “Trước hết nói cho tôi biết cậu tên là gì đã”
“Tiểu Thanh”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Ba mươi mốt”
“Hả? Hơn tôi nhiều tuổi như vậy cơ à, cậu có vợ chưa?”
“Có hai đứa nhỏ cũng đã bốn tuổi rồi, cô nói xem tôi có vợ chưa?”
“Hả? Ngay cả con cũng có luôn rồi, cậu cũng nhanh quá ha!” Thẩm Ngọc Phi rất kinh ngạc, sau đó lại hỏi: “Vợ cậu có đẹp bằng chị đây không?”
Nói xong, cô ta ưỡn cao bộ ngực kiêu hãnh của mình lên, rất có vốn liếng.
Tiêu Thanh trợn tròn mắt: “Đầu tiên, tôi lớn hơn có, theo vai vế thì có nên gọi
tôi một tiếng anh họ. Tiếp nữa, con gái nên ăn mặc kín kẽ một chút, hở hang như vậy rất chói mắt đó có biết không hả?”
Vừa nói anh vừa cài hai cái cúc áo trên chiếc sơ mi của Thẩm Ngọc Phi.
Chẳng có cô gái nào mặc áo sơ mi mà không cài ba cúc trên cùng cả.
Không cài hai cúc, vốn dĩ dáng người cô ta cũng đã rất chói mắt rồi, không cài ba cúc, tưởng chừng như “nó” sắp rớt ra ngoài tới nơi.
“Ai cần cậu lo!”
Thẩm Ngọc Phi liếc Tiêu Thanh một cái.
Tiêu Thanh hỏi: “Cô nói cô muốn giúp tôi đánh thắng ông nội cô, cô giúp thể nào?”
Thẩm Ngọc Phi móc một thẻ ngân hàng đưa cho Tiêu Thanh, nói: “Muốn nâng cao thực lực thì trước hết phải có tiền đã, tôi thấy cậu không giống người có tiền, mà chị đây lại không bao giờ thiếu tiền. Trong thẻ có ba mươi nghìn tỷ đô la Mỹ, mật khẩu là sáu số, có thể dùng để mua dược liệu nâng cao tu vi đến trăm năm, nghìn năm. Nếu không có tiền vốn để chống đỡ, sao cậu có thể nhanh chóng tăng cao tu vi đây?”
Tiêu Thanh sững sờ.
Tập đoàn Cửu Châu bị nhà họ Long chiếm đoạt, tài sản của họ hàng người thân đều bị cái tên Mục Hải Long Vơ vét. Vài nghìn tỷ trong thẻ của anh đều được đưa cho ông nội, ông ngoại và dì nhỏ để làm lại từ đầu rồi. Thành thật mà nói kinh tế của anh vô cùng eo hẹp.
Mà người em họ này lại vung tay hào phóng như thế, vừa cho là đã cho hắn ba mươi nghìn tỷ đô la Mỹ khiến anh sửng sốt, nhưng cũng có một chút vui mừng ngoài ý muốn.
“Nếu cậu không cần thì thôi tôi không đưa nữa!”
Thẩm Ngọc Phi rút lại tấm thẻ.
Tiêu Thanh đoạt lấy tấm thẻ, trực tiếp cho vào trong túi, hỏi: “Tại sao cô muốn giúp tôi đối phó với ông nội của cô?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!