Lúc này Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyền đã vô cùng tức giận rồi.
Nhưng Mục Thiên Lam vẫn cố nén giận, nhẹ nhàng nói: "Chị Ngọc, chúng tôi biết công ty của chị rất mạnh mẽ, chiếm một nửa toàn bộ ngành giải trí Lâm Hạ, nhưng không thể bởi vì phát triển lớn mạnh rồi thì coi nhẹ người khác đúng không?”
"Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi chị Ngọc bị ngã và cũng sẽ bồi thường tương xứng cho chị Ngọc, nhưng với một vết thương nhỏ như vậy mà phải số tiền bồi thường ba mươi tỷ thật sự không thể chấp nhận được."
"Như vậy đi, chúng tôi lại tăng thêm ba tỷ, vì thế chị Ngọc hãy tiếp tục làm theo bản hợp đồng, quay xong quảng cáo, có được không?"
Lâm Mạn Ngọc tức giận nói: "Ba tỷ, cô nghĩ là bố thí tiền cho ăn mày à?”
“Đúng thế, tôi bị thương một chút, nhưng tôi là chị hai của làng giải trí hiện nay, và cũng là con át chủ bài của giải trí Ưng Hoàng, mỗi năm thu về lợi nhuận hàng. trăm tỷ cho giải trí Ưng Hoàng, nếu như chỉ vì một vết thương này, cô có biết sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho công ty và cá nhân tôi nếu danh tiếng bị tổn hại không?"
“Vậy thì cô có thể mặc quần dài khi tham dự sự kiện” Lưu Ngọc Huyên nói.
Lưu Mạn Ngọc giận dữ đến mức mất đi lý trí: "Mặc quần dài thì có khoe được vóc dáng không? Nhân dịp đó mà không khoe dáng với mọi người thì làm sao thu hút được người hâm mộ, làm sao có thể khiến cánh đàn ông phát cuồng vì tôi, làm sao có thể khiến đám phụ nữ hâm mộ tôi?”
"Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc và thiếu hiểu biết, chẳng trách chỉ có thể thành lập một công ty nhỏ nhoi như thế này, nhận lời làm người phát ngôn của các người, nói thẳng ra là tôi bị mất máu tám kiếp!".
"Không cần các người phải bồi thường, tôi cũng không quay tiếp quảng cáo nữa, đồng thời tôi sẽ khiến tất cả người nổi tiếng ở Cẩm Châu này không chấp nhận lời mời làm người phát ngôn cho các người, đến từ đâu thì cút về chỗ đó đi, nghèo kiết xác, ba mươi tỷ mà cũng không bồi thường được, chết đi cho rồi, thật sự khiến tôi phải tức chết đây mà!”
Cô ta tức giận dẫn người đại diện và đoàn làm phim bỏ đi.
“Chị Ngọc, chị đừng tức giận!"
Mục Thiên Lam dẫn bé Lạc đuổi theo và cố gắng thuyết phục cô ta: "Như vậy đi, chị Ngọc, chúng tôi sẽ bồi thường cho chị chín tỷ có được không? Nếu trả nhiều quá, chúng tôi thực sự không có nhiều tiền đến mức đó, còn hơn hai mươi tỷ đỏ thì chúng tôi nợ chị, chờ đến khi sản phẩm của chúng tôi nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi sẽ bồi thường nốt cho chị có được không?”
“Cút cút cút!"
Lâm Mạn Ngọc bực bội nói: "Ngay cả ba mươi tỷ cũng không bỏ ra được, nghèo như thế mà muốn mời người phát ngôn, cút ra một bên đừng cản đường
tôi!”
Nói xong, cô ta đẩy Mục Thiên Lam một cái.
Mục Thiên Lam đang đi giày cao gót, cú đẩy của cô ta khiến cô bị ngã xuống đất.
"Mẹ, mẹ có sao không?"
Bé Lạc nhanh chóng đỡ mẹ và tức giận nói với Lâm Mạn Ngọc: "Đồ đàn bà xấu xa, dám bắt nạt mẹ tôi, tin hay không tôi bảo bố tôi đánh cô?"
“Hừ, tên nhóc khốn kiếp, dám uy hiếp tạo, xem xem tạo có đánh chết mày hay không!"
Lâm Mạn Ngọc tức giận vung một cái tát về phía bé Lạc.
“Đừng đánh con tôi!”.
Mục Thiên Lam vội vàng ôm bé Lạc vào lòng.
.
Ngay khi cái tát của Lâm Mạn Ngọc chuẩn bị tát vào đầu Mục Thiên Lam.
Một bóng người nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay Lâm Mạn Ngọc và tát vào mặt Lâm Mạn Ngọc một cái.
Bốp!
Lâm Mạn Ngọc bị đánh ngã xuống đất bởi một cái tát nặng nề này.
Chính là Hổ.
Anh phụ trách lái xe, anh có nhiệm vụ bảo vệ Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyên.
“Anh dám đánh tôi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!