"Ừ!"
Mục Thiên Lam vô cùng kích động, gật đầu như gà mổ thóc.
Hoa Tử, Lạc Tử cũng đến giúp làm đại diện thì chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng tốt!
Cô có một dự cảm mãnh liệt, một tháng sau, đơn đặt hàng của công ty sẽ không sản xuất ra được trong khoảng thời gian hai năm tới, kiếm tiền đã thành tình thế bắt buộc rồi!
"Bố con muốn ở cùng một chỗ với mẹ, con muốn xem các ngôi sao lớn!" Bé Doanh bướng bỉnh nói.
Tiêu Thanh nói được rồi thả bé Doanh xuống đất, sờ lên khuôn mặt bé Doanh và bé Lạc, sau đó đứng lên nói: "Vợ, chăm sóc hai cục cưng cho tốt, anh đi một lát rồi sẽ trở lại."
Mục Thiên Lam gật đầu nói vâng.
Sau đó Cố An Kỳ và Hoắc Cẩn Đình, dẫn theo Tiêu Thanh rời đi.
"Con trai và con gái của anh là thai long phượng à?"
Trên xe, Cố An Kỳ nói.
"Đúng vậy, đáng yêu không?" Tiêu Thanh kiêu ngạo hỏi lại.
"Rất đáng yêu!" Cố An Kỳ nói: "Anh có ý nghĩ để con gái của anh trở thành ngôi sao nhỏ tuổi, sau này làm ngôi sao lớn hay không?"
"Thôi đi." Tiêu Thanh cự tuyệt một cách thẳng thừng: "Ngành giải trí quá hỗn loạn, tôi sẽ không để cho con gái của tôi bước vào cái vũng bùn này đâu, tôi phải
bồi dưỡng con trai của tôi để sau này đi làm lính, con gái của tôi thì học y, anh trai ra trận giết địch, em gái chăm sóc người bị thương, tốt biết bao."
Anh đã vì con trai và con gái mà nghĩ sẵn con đường tương lại cho chúng.
Hoắc Cẩn Đình nghe đến đây, đảo hai mắt: "Đúng là không phải người, đâu có người bố nào lại muốn đưa con trai và con gái đến chỗ nguy hiểm chứ?"
Tiêu Thanh cười, không cãi lý với những người phụ nữ tóc thì dài mà ít kiến
thức này.
Nếu mà không có một đám người đáng yêu như vậy ở tiền tuyến đổ máu hy sinh, thì sao lại có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp xa hoa truy lực của các cô?
Không bao lâu sau, xe đi vào một khu nhà cao cấp.
Chủ tịch của giải trí Ưng Hoàng, ông cụ Cố Trường Đình đang cắt tỉa hoa cỏ với mấy cô vợ bé.
Cố An Kỳ vừa xuống xe đã hô: "Bố xem, con đưa ai đến cho bố nè!"
Cố Trường Đình nhìn sang, thấy một thanh niên lạ lẫm đi từ trên xe xuống, ông ta hơi hơi nhíu mày.
Lúc này, đại sư Khương ở một bên nói: "Ông cụ, vị này chính là anh Tiêu đã cứu ông cụ".
Nghe vậy, Cố Trường Đình ném bỏ cây kéo trong tay, bước nhanh lên trước để đón tiếp, cầm chặt lấy tay Tiêu Thanh mà cười ha ha nói: "Anh Tiêu, ngày ấy may mắn có cậu cứu tôi, bằng không thì có ở mộ phần của tôi cũng đã bắt đầu nảy mầm rồi"
"Ông cụ Cố nói quá rồi." Tiêu Thanh cười nói.
Hàn huyện được vài câu thì anh được mời đến đại sảnh.
"Nghe cô Cố nói, ông cụ Cố ăn nhân sâm nghìn năm hầm gà, ăn đến mức phải vào bệnh viện, có chuyện này không?" Tiêu Thanh cười hỏi.
Cổ Trường Đình lúng túng cười: "Đúng là có chuyện này, vốn định bồi bổ thận
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!