Tiêu Thanh nghe vậy, trong mắt lặng lẽ thoáng qua một chút tức giận, xoay người nhìn về phía Hoắc Cẩn Đình, lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng cô ăn nói cẩn thận, đừng lại bôi nhọ tôi bằng ánh mắt con kiến hôi của cô, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!"
"Làm sao, muốn đánh tôi hay sao?" Hoắc Cẩn Đình cười nhạt, vén tay áo lên, đi về phía Tiêu Thanh: "Hoắc Cẩn Đình tôi không sợ nhất chính là uy hiếp, anh có thể đến khu vực Cẩm Châu hỏi thăm một chút, Hoắc Cẩn Đình tôi là người như thế nào, anh có thể chọc nối tôi hay không"
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Cô đi đất liền hỏi thăm một chút, Tiêu Thanh tôi là người như thế nào, cô có chọc nổi hay không!"
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hoắc Cẩn Đình hơi hạ xuống.
"Thật là không biết xấu hổ, nếu không phải nể tình anh đã cứu ông cụ Cố, tôi sớm đã ra tay dạy dỗ anh, anh không những không biết điều, còn dám ở trước
mặt tôi giả vờ, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí với anh!"
Vừa nói xong, cô ta làm một tư thế tấn công, đang muốn ra tay với Tiêu Thanh.
Cố An Kỳ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo cô ta lại.
"Cẩn Đình, không nên tự tìm chết, mấy cái công phu mèo cào của cô căn bản không dùng được ở trước mặt anh ta, cẩn thận anh ta tùy tiện đánh một cái cũng có thể khiến cô gãy mấy cái xương"
Hoắc Cẩn Đình lập tức mất hứng: "An Kỳ, cô cũng không phải không biết thân thủ của tôi, mười cao thủ đai đen Thái cực đạo cũng không phải là đối thủ của tôi, anh ta chỉ là một thầy lang quê mùa, có thể đánh thắng được tôi sao, cô đừng có
nâng cao chí khí quân địch, diệt oai phong quân ta được không?"
Cố An Kỳ cười khổ: "Cẩn Đình, cô lớn của tôi ơi, cô thật sự không đánh lại anh ta."
"Đúng vậy cô Hoắc" đại sư Khương cũng khuyên bảo: "Cô Cố không hề hù dọa cô, thân thủ của cậu Tiêu quả thật mạnh hơn cô nhiều lắm"
Hoắc Cẩn Đình không phục, nhất định muốn đấu với Tiêu Thanh.
Cố Trường Đình thấy tình thế không ổn, lập tức đưa dược liệu ngàn năm cho Tiêu Thanh, cười nói: "Cậu Tiêu, cậu đừng nóng giận, cậu lấy dược liệu đi, ba ngày sau đưa thuốc trường thọ cho tôi, tôi còn có khen thưởng"
Nói xong, ông ta gọi tài xế đưa Tiêu Thanh đi.
Tiêu Thanh vừa đi, Cố Cẩn Đình liền tức giận nói: "Ông cụ Có, An Kỳ, chắc chắn đây là kẻ lừa đảo, làm sao mọi người lại yên tâm đưa dược liệu cho anh ta? Như vậy không phải rõ ràng là bị lừa mất mấy chục nghìn tỉ sao?"
Cố An Kỳ cười cười, kéo cánh tay Hoắc Cẩn Đình nói: "Cẩn Đình, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, anh Tiêu là một người có bản lĩnh, không đến mức đi lừa đảo, dù sao tôi cũng tin tưởng anh ấy không phải kẻ lừa đảo".
Hoắc Cẩn Đình trợn tròn hai mắt: "An Kỳ, cô thật là ngốc mà, cũng bởi vì anh ta cứu bố cô nên cô liền tin tưởng anh ta vô điều kiện, vậy thì tài sản của nhà họ Cố các cô sớm muộn cũng bị anh ta lừa hết sạch, dù sao tôi cũng không tin anh. ta có thể luyện ra thuốc trường thọ, đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ cầm một viên
thuốc hỏng đến cho có lệ, không tin các cô xem đi!"
"Nếu như tin lời của tôi, bây giờ cầm dược liệu về vẫn còn kịp, nếu không, anh ta mang dược liệu chạy trốn, các cô hối hận cũng không kịp!"
"Ha ha." Cố Trường Đình cười nói: "Cô Hoắc, cô không cần lo lắng, nơi này là Cẩm Châu, mọi hành động của cậu ta đều ở trong lòng bàn tay tôi, nếu cậu ta chạy trốn thì tôi sẽ bắt cậu ta trở lại, nếu cậu ta bán dược liệu, tôi cũng sẽ cầm dược liệu về."
"Tóm lại, tôi cũng không lo lắng sẽ bị lừa gạt chút nào"
"Vậy nếu hắn lấy thuốc hỏng làm thuốc trường thọ thì sao?" Hoắc Cẩn Đình hỏi.
Cố Trường Đình cười cười: "Cái này không phải đơn giản sao, tìm nhân sĩ giám định chuyên nghiệp, nếu như bên trong thuốc trường thọ không có đủ nguyên tố làm cho con người trường thọ, hoặc sau khi ăn không có một chút hiệu quả nào, vậy thì lúc cậu ta rời Cẩm Châu, vượt hải quan, tôi sẽ cho người lục soát tìm dược liệu."
"Tóm lại, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cậu ta không thoát khỏi tôi được"
Hoắc Cẩn Đình toét miệng cười một tiếng: "Ông cụ Cố đúng là lão hồ ly mà"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!