“Đệch!”
Bào Nhĩ nhìn thấy Trương Tử Hào vẫn còn chưa quỳ xuống thì quát lớn: “Trong Liên minh Thiên địa chỉ có Minh chủ và Tả Hữu hộ pháp mới có được nhẫn đầu hổ đại bàng bay, những người khác không có. Việc sở hữu chiếc nhẫn đầu hổ đại bàng bay đã chứng
minh lại lịch của cô ấy rất lớn, nếu không phải người thân của Minh chủ thì cũng là người thân của Tả Hữu hộ pháp”.
“Trong quy định của Liên minh Thiên địa đã quy định rõ ràng, nhìn thấy nhẫn đầu hổ đại bàng bay như nhìn thấy Minh chủ hoặc hộ pháp, ông đừng quan tâm cô ấy có lai lịch như thế nào, vì chắc chắn cũng lớn hơn ông, còn không mau quỳ xuống!”.
Sau khi nghe Bào Nhĩ giải thích, Trương Tử Hào kinh ngạc đến ngây người!
Ngay lập tức một cơn ớn lạnh truyền từ dưới chân lên đến đỉnh đầu ông ta, khiến ông ta cảm thấy lạnh lẽo như sắp đóng băng.
Nghĩ đến vừa nãy mình chửi mắng nhân vật lớn này, mồ hôi lạnh của ông ta chảy xuống ròng ròng, hai chân trở nên mềm nhũn không có chút sức lực nào. Ông ta quy xuống mặt đất, hết sức sợ hãi nói: “Tôi có mắt không trọng, không biết được thân phận của cô, xin cô tha thứ cho kẻ dốt nát như tôi, xin cô tha mạng!”.
Nói đùa gì thế, chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Liên minh Thiên Địa đấy.
Thế mà ông ta lại đắc tội với cô gái xinh đẹp có thân phận khủng khiếp ở trước mắt. Nếu như cô ta tức giận, vậy chẳng phải ông ta sẽ mất đi chỗ dựa sao?
Không có chỗ dựa, ông ta chỉ là một cái rắm, toàn bộ Cẩm Châu này có rất nhiều người có thể nghiền chết ông ta!
“Hừ!”
Thẩm Ngọc Phi không hề để ý đến ông ta mà nhìn về phía ông già đang xách bé Lạc và Bé Doanh, quát: “Còn không mau thả cháu họ của tôi ra, muốn chết phải không?”
Lời vừa rơi xuống, thân thể của ông già run lên.
Ông ta vội vàng thả bé Lạc và bé Doanh xuống đất, đồng thời quỳ xuống kêu khóc: “Bà cô ơi, tôi không hề biết thân phận của hai đứa bé này cao quý như vậy, nếu biết thì có đánh chết tôi, tôi cũng không dám đối xử với chúng như thế!”
Bé Lạc và bé Doanh được thả xuống đất, dang tay chạy về phía bố mẹ. “Hu hu... Các con ngoan của mẹ, mau đến đây mẹ ôm”
Mục Thiên Lam ngồi xổm xuống đất dang rộng hai tay. Các con được cứu khiến cô vui mừng đến độ rưng rưng nước mắt.
Rất nhanh, hai đứa bé đã sà vào lòng mẹ.
Mục Thiên Lam ôm chặt hai đứa bé, trái tim vốn treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Bé Lạc, bé Doanh, các con có đau không?” Tiêu Thanh vuốt ve chỗ gáy bị nhéo của bé Lạc và bé Doanh, đau lòng hỏi.
“Bố, con không đau”
Bé Lạc và bé Doanh rất ngoan ngoãn lắc đầu, bé Doanh gãi chỗ bị muỗi đốt sưng lên, âm thanh non nớt: “Bố ơi, ngứa quá”.
Tiêu Thanh cúi xuống thổi cho cô bé rồi ôm bé vào lòng, cười nói: “Bé Doanh ráng chịu đựng một chút nhé, đợi đến khi về nhà, bố sẽ bôi thuốc cho con, con sẽ không bị ngứa nữa”
“Vâng
Bé Doanh gật đầu.
Thẩm Ngọc Phi nói: "Chú em, cậu không nghèo đến mức đó đấy chứ? Sao cậu lại để một cô bé đáng yêu ăn mặc như ăn mày, quần áo trên người đầy những mảnh vả thế này?”
Bé Doanh mềm mại nói: “Chị ơi, bố của em có rất nhiều tiền đấy, bé Doanh đang đi quay phim cho nên mới mặc như thế này thôi, nếu không thì quần áo mà bé Doanh mặc rất đẹp đấy. Tất cả đều là quần áo bố mẹ mua cho bé Doanh, rất là đắt tiền!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!