Tần Phong rất thắc mắc.
Lúc nãy gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam, nói có một vụ làm ăn lớn tỷ đô muốn bàn với cô, giọng điệu của cô ấy rất kích động, nói lập tức đến ngay, còn nói nhất định muốn để anh ta đợi một chút, cô ấy sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà đến.
Kết quả giờ người đến rồi lại đột nhiên muốn bỏ chạy, chuyện này khiến cho anh ta không thể hiểu được.
Anh ta đặc biệt nghi ngờ, có phải Mục Hải Linh đã nói cho Mục Thiên Lam biết anh ta có âm mưu bất chính đối với cô ấy, vì vậy cô ấy mới sợ hãi, đến rồi lại muốn chay.
“Cái đó... Ông chủ Tần, là thế này.”
Mục Thiên Lam nhanh trí, cười nói: “Tôi biết ông chủ Tần mang theo thành ý đến, tôi cũng rất muốn ngồi xuống, cùng với ông chủ Tần bàn chuyện làm ăn”.
“Nhưng chồng của tôi mới gọi điện đến nói con trai tôi không cẩn thận té ngã, vỡ cả đầu, máu chảy không ngừng, vô cùng nghiêm trọng, vì vậy tôi mới lo lắng cho an nguy của con trai mình, muốn nhanh chóng đến bệnh viện xem thế nào?
“Chính là như vậy.”
Tần Phong tin lời của Mục Thiên Lam nói, cười đáp: “Tổng giám đốc Mục, trẻ con va đập là chuyện rất bình thường, thật sự không mong manh đến như vậy, không giấu gì tổng giám đốc Mục, lúc còn nhỏ ông nội tôi ép tôi học võ, rất nhiều lần đầu rơi vào hố lớn, người nhà đều cho rằng sống không nổi, nhưng kết quả không phải vẫn sống tốt sao?”
“Đối với trẻ con, không va đập nhiều thì không lớn được”
“Vì vậy, cô cũng đừng quá lo lắng, càng đừng nuông chiều con cái quá, nếu không lớn lên sẽ không có tiền đồ”.
Nói đến đây, anh ta làm một cử chỉ mời, nhếch miệng cười: “Tổng giám đốc Mục, đến cũng đã đến rồi thì ngồi một lát đi, chúng ta bàn chuyện làm ăn, đối với chuyện con trai của cô, đã có chồng cô lo rồi”
“Chỉ vì đi xem chút chấn thương của con mình mà mất đi một vụ làm ăn lớn thì không đáng đâu.”
Mục Thiên Lam biết, nếu như bây giờ mình cứ khăng khăng nói muốn đi, không chừng ông chủ Tần này sẽ làm biện pháp cứng rắn với mình.
“Dù sao Tiêu Thanh đã biết mình gặp nguy hiểm, bây giờ nhất định đang trên đường tới, vậy mình kéo dài thời gian một chút, để cho Tiêu Thanh tranh thủ thời gian đến cứu mình”
Nghĩ đến đây, cô cười cười: “Tổng giám đốc Tần nói có lý, trẻ con thật sự không thể quả nuông chiều từ bé, vậy tôi không quan tâm nữa, bàn chuyện làm ăn. với tổng giám đốc Tần quan trọng hơn”.
Nói rồi cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện. “Thế này đúng rồi”.
Tần Phong cười hài lòng, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, châm một điều thuốc, nói: “Tổng giám đốc Mục, trà và cà phê đều pha rồi, đã đặt trước mặt cô, cô thích uống cái nào thì uống cái đó, đều là thượng hạng cả, giá một ly không thấp hơn ba trăm triệu, cô nếm thử xem vị thế nào?
Mục Thiên Lam có linh cảm, trà và cà phê này có lẽ đã bị bỏ thuốc. Nếu như mình uống thì bị trúng kể.
Nếu như nói không uống, đối phương thấy mình khó đối phó, nói không chừng sẽ mất đi kiên nhẫn, sau đó sẽ dùng biện pháp cứng rắn.
Thế là cô cầm tách trà lên, đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một chút, để trà chạm vào cánh môi mình, cổ họng cố ý chuyển động, nhưng không hề uống, sau đó đặt tách trà xuống, cười đáp: “Hương vị của trà này uống thật sự rất ngon, chỉ là nóng quá, đợi lát nữa nguội một chút, tôi sẽ cẩn thận thưởng thức”
Tần Phong cười lớn. Sau đó Mục Thiên Lam cùng Tần Phong bàn chuyện làm ăn.
Tần Phong giả bộ