Quay đầu nhìn qua! Cơ thể mềm mại của Mục Thiên Lam hơi run lên.
"Bố ơi, là cái người xấu bị mẹ cắn lỗ tai kìa, người đó dẫn nhiều người tới lắm, là đến làm phiền bố hay sao ạ?" Bé Doanh nhận ra Tần Phong, vội vàng hỏi.
"Bé Doanh không cần lo lắng, bố không sợ bọn họ." Tiêu Thanh vỗ nhẹ nhóc con. sau lưng anh.
"Bé Doanh không sợ đâu nhé!" Nhóc con nở nụ cười rực rỡ: "Bởi vì bé Doanh biết bố là giỏi nhất, không có người xấu nào đánh thắng được bố!"
Tiêu Thanh cười cười, hôn cô nhóc đáng yêu nhà mình một cái. Lúc này, phu nhân kia quát lên: "Ai là Tiêu Thanh, lăn tới đây nhận lấy cái chết cho tôi!"
Lời vừa nói ra khiến tất cả các nhân vật lớn của Cẩm Châu đều khó chịu. "Mụ đàn bà chanh chua, cô chán sống rồi à?"
"Tiêu đại sự là khách quý của chúng tôi, cô dám chạy tới hô to gọi nhỏ ở đây à, có tin chúng tôi chặt đứt cái chân chó của cô hay không?"
"Cút ra ngoài cho tôi, nếu không cút ra ngoài, tôi sẽ giết chết các người!" Nghe thấy tiếng mắng của người phụ nữ kia thì có một ông già bước ra. Râm!
Một luồng kình khí mạnh mẽ xông ra ngoài, hất văng rất nhiều người và bàn ghế xuống đất, ngay cả đèn treo trên trần nhà cũng bị chấn động, phát ra tiếng nổ đùng đoàng vang dội, ánh đèn nhanh chóng trở nên lờ mờ, cả hội trường đều là âm thanh hỗn loạn hoảng sợ.
"Mẹ nó!" Hoắc Cẩn Huy biết cơ hội để mình thể hiện tới rồi. Anh ta chạy đến bên cạnh người phụ nữ kia rồi nói: "Đồ thần kinh, có biết đây là sân của ai không hả? Đây là sân của ông nội Hoắc Vạn Niên của tôi, bà dám dở thói ngang ngược ở đây, có tin..."
Anh ta còn chưa nói hết.
"Cút ra chỗ khác!"
Vị phu nhân đó nhấc chiếc giày cao gót lên đạp Hoắc Cẩn Huy bay ra ngoài, khiến anh ta ngã đến xây xẩm mặt mày.
Sắc mặt Hoắc Vạn Niên tràn ngập vẻ giận dữ, tiến lên hỏi: "Không biết bà đây là thần thánh phương nào, ở Cẩm Châu mà dám không cho Hoắc Vạn Niên tôi một chút thể diện, còn đánh cháu trai của tôi?"
Ông ta phải hỏi thăm một chút về thân phận của người phụ nữ trước mặt đã. Nếu như không phải kẻ cao sang quyền quý gì thì ông ta sẽ ra tay giết chết con đàn bà ngông cuồng này.
Nếu như là kẻ cao sang quyền quý nào đó thì xem tình hình rồi nói sau. "Hoắc Vạn Niên, ông nghe cho kỹ đây" Vị phu nhân kia nhìn Hoắc Vạn Niên, gần từng chữ một: "Tôi là người nhà họ Tần ở Thâm Thành, Hoàng Bích Linh, vợ của Tần Bác Sơn!"
"Cái gì!" Cả người Hoắc Vạn Niên chấn động, không khỏi bật thốt lên: "Cô cố cô là người nhà họ Tân ở Thâm Thành, vợ của người đứng đầu nhà họ Tần?"
"Không sai!" Hoàng Bích Linh ngạo nghễ nói: "Tôi chính là vợ của Tân Bác Sơn, xin hỏi ông Hoắc đây đã thấy sợ hay chưa?"
Bà ta mỉm cười nhìn Hoắc Vạn Niên. pc! Hoắc Vạn Niên nuốt một ngụm nước miếng một cách khó khăn. Quả thật là bị lại lịch của bà ta dọa sợ.
"Ông nội, Tần Bác Sơn này rất trâu bò sao?" Hoắc Cẩn Đình chạy đến bên người Hoắc Vạn Niên hỏi nhỏ.
Cô ấy lớn chừng này rồi vẫn chưa nghe nói về lại lịch Tân Bác Sơn đầu.
"Trâu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!