“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mục Thiên Lam, bà cụ, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu, tất cả mọi người đều chạy qua, vây quanh rồi Mục An Minh hỏi.
Mục An Minh lo lắng đến nỗi cũng không biết nên mở miệng như thế nào, khua tay múa chân một lúc lâu sau đó mới nói ra được: "Anh cả đã bỏ thuốc độc vào trong thức ăn để cho Hải Long, Nam Hương, còn có cả quản gia nhà Tài phiệt Miki nào đó đã ăn phải thuốc độc mà chết, còn dặn dò phải chăm sóc cho mẹ và Thiên Lam cho thật tốt, chăm sóc tốt cho bé Kiệt, chờ đến khi bé Kiệt lớn lên rồi cho nó tham gia vào quân đội, để cho thế hệ sau của nó cũng có thể đi trên con đường đúng đắn”
Cuối cùng, anh cả còn nói một lời trăng trối cuối cùng rằng ông ấy đang muốn tìm đường chết nữa chứ!”
“Cái gì!”
Mục Thiên Lam và bà cụ đều cảm thấy choáng váng!
Đặc biệt là bà cụ, bà đã lo lắng đến nỗi bật khóc: "Cái thằng ngốc An Quốc này, lúc mà Tiêu Thanh và Thiên Lam rời đi mẹ đã đặc biệt dặn dò nó là nhất định phải tìm một cơ hội thật tốt nhất mà âm thầm thủ tiêu Hải Long đừng để ai phát hiện, sau đó rời khỏi Nhật Bản trở về nước, không được để bị bắt, nếu không thì coi như xong đời”
“Nó nói với mẹ rằng nó sẽ trở lại để mà có thể tiếp tục hiếu thảo với mẹ cơ mà”.
“Nhưng sao lại có thể không giữ được bình tĩnh mà bỏ thuốc độc vào trong thức ăn như vậy cơ chứ!”
“Làm như vậy lỡ người ta không bị trúng độc mà chết rồi chỉ cần một gọi một cuộc điện thoại thôi thì làm sao mà nó có thể trốn thoát khỏi Nhật bản được? Nó mà bị bắt đi thì sẽ chết chắc chứ không còn nghi ngờ gì nữa!”.
Mục An Minh nghe vậy, sắc mặt tái nhợt nhạt cả ra, mở miệng hỏi mà run rẩy lấy bẩy: “Phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể cứu được anh cả đây?”
“Nhanh nhanh nhanh!” Mục Thiên Lam thúc giục: “Bố mau chóng gọi điện thoại cho bác cả hỏi bác cả xem đã bày đồ ăn lên bàn chưa, nếu như chưa bày lên bàn thì mang đi đổ đi, còn nếu như đã bày lên bàn rồi mà hơn nữa Hải Long bọn họ đều bắt
đầu ăn rồi thì bảo bác ta nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ nào đó trốn đi trước, rồi sau đó chúng ta mới tiếp tục nghĩ cách cứu anh ta, chứ nếu không để bị bắt được thì coi
như là đi đời nhà ma luôn đó!”
Mục An Minh gấp gáp như có lửa cháy sau lưng gọi điện thoại cho Mục An Quốc.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
"Hu hu.."
Mục An Minh lo lắng đến nỗi khóc lên: “Thiên Lam, bác cả con tắt điện thoại di động mất rồi, bác ấy đã quyết tâm làm như vậy rồi thì chúng ta phải làm thế nào để có thể thông báo cho bác ấy rời đi đây!”.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Bản thân Mục Thiên Lam cũng đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Cuối cùng lại là bác của cô.
Cũng chỉ vì muốn giúp cô và Tiêu Thanh thủ tiêu Hải Long nên mới phải chạy tới Nhật Bản.
Nếu như bác cả vị chuyện này mà phải chết thì cô sẽ phải sống trong sự tự trách suốt cả đời này.
“Mẹ ơi, gọi bố đi ạ, bố lợi hại nhất mà!” Vào lúc này, bé Doanh nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy!” Mục Thiên Lam vỗ mạnh vào trán một cái: “Bố của bé Doanh nhất định sẽ có cách chứ!”
Bởi vì Tiêu Thanh đang sống trong một căn biệt thự nhỏ để tu luyện, cách tầng Đại Bình của họ cũng không phải là xa lắm, cả nhà liền nhanh chóng đi tới căn biệt thự nhỏ nơi mà Tiêu Thanh đang tu luyện.
Mà lúc này, ở phía bên kia.
“Thôi được rồi! Đồ ăn ngon đến nỗi tôi ăn no căng luôn rồi! Sau này nhất định tôi sẽ thường xuyên đến đây để có thể thưởng thức tay nghề nấu ăn của ông Mục nhiều hơn nữa!”
Quản gia Kato vừa nói vừa sờ sờ và cái bụng ăn đến nỗi căng phồng lên của mình.
Mục Hải Long bật cười khà khà: “Chúng tôi vô cùng hoan nghênh nếu như quản gia Kato có thể đến đây nhiều hơn!”
Sau đó, anh ta thúc giục Lý Nam Hương: “Mẹ, mau dẫn quản gia Kato đến suối nước nóng của nhà chúng ta tắm đi, rồi sau đó mẹ hãy chăm sóc quản gia Kato cho thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!