Mặc dù Mục An Minh không hài lòng với lời nói của Ngô Tuệ Lan, nhưng suy nghĩ đến sự an toàn hiện tại, ông cũng không dám yêu cầu Tiêu Thanh đi.
Mục Thiên Lam và bà cụ cũng nghĩ giống như vậy.
"Ông nội, ông nội.."
Bé Kiệt ba tuổi cứ mở miệng ra là nhắc đến ông nội, chảy nước dãi một cách ngơ ngác.
"Bố ơi, em Kiệt thật đáng thương" Bé Doanh nói.
"Đúng vậy" Mục Thiên Lam thở dài: "Mẹ của bé Kiệt không biết ở đâu, bố lại là một kẻ không ra gì, ông nội là người duy nhất yêu thương nó sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào. Mà đầu của bé Kiệt bị thương đã trở nên ngơ ngác, chỉ biết nói hai chữ ông nội, dạy nó nói những từ khác, nó cũng không biết phải nói như thế nào. Thực sự quá đáng thương"
"Mục Hải Long đã làm nhiều điều ác mà quả báo lại rơi trên người đứa trẻ. Ôi đúng thật là...!"
Mục Thiên Lam hy vọng bác cả có thể quay trở lại để chăm sóc bé Kiệt và muốn thử
xem điều đó có thể giúp đỡ cho bé Kiệt hồi phục hay không. Nhưng trước giờ cô không
dám bảo Tiêu Thanh đi.
Dù sao đây cũng là Nhật Bản, có quá nhiều người muốn lấy mạng của Tiêu Thanh, sao cô dám để chồng mình đi vào chỗ chết chứ!
Lúc này, Tiêu Thanh mỉm cười nói: "Thực ra Nhật Bản không đáng sợ như mọi người tưởng tượng đầu, cũng giống như nước Đức, đây là một Đế quốc mặt trời lặn, người lãnh đạo của bọn họ cũng thật sự không dám ra tay với con đâu. Vì vậy, cũng chỉ có những võ sự của phái Cừu Long mới dám ra tay với con"
"Ngay cả Đao vương cũng bị con giết rồi, ở Nhật Bản còn có bao nhiêu người là đối thủ của con chứ?"
"Hơn nữa, ở Nhật Bản còn có rất nhiều võ sư của phái Thân Long như anh Shimizu. Ngoài anh ta ra, có Hiệp hội hữu nghị võ đạo Long Đông, còn có mấy trăm nghìn võ sư của phái Thân Long, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ con"
"Vì vậy nhìn thì giống như nguy hiểm, nhưng thật ra cũng không nguy hiểm như vậy. Hơn nữa con còn có Tà Thần, trải qua những ngày tu luyện này, sức mạnh cũng có chút
tiến bộ, hệ số nguy hiểm cũng càng thấp hơn"
Sau khi Tiểu Thanh nói như vậy, mọi người yên tâm hơn rất nhiều.
Mọi người cũng biết rằng Tiêu Thanh đã quyết tâm muốn đi.
Bà cụ cảm động lau nước mắt nói: "Tiểu Thanh, nhà họ Mục bà có một người con rể như cháu, là tổ tiên nhà họ Mục đã tích đức. Bà rất biết ơn cháu đã sẵn lòng mạo hiểm đi
cứu An Quốc"
"Thật ra, nếu cháu không đi thì chúng ta cũng sẽ không trách cháu, càng sẽ không ép buộc cháu đi. Nếu cháu nhất định muốn đi thì hãy nhớ, nếu có nguy hiểm thì đừng lo cho An Quốc, cứ bảo vệ tốt bản thân là được. Chúng ta biết cháu đã làm hết sức rồi, cũng vô cùng cảm động. Tóm lại, tất cả lấy sự an toàn của bản thân cháu là điều quan trọng nhất, đã biết chưa?"
Tiểu Thanh mỉm cười: "Cháu biết rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!