Rất nhiều người hỏi.
Chưởng môn của Kiểm Đạo Môn Chiba Taihe đứng lên, nói: "Anh Tiêu sắp tới rồi, đừng rút lui, cố kéo dài thời gian thêm chút, tranh thủ tới khi anh Tiêu đến. Bây giờ rút lui cũng không kịp, cứ bình tĩnh đối mặt thôi"
"Rõ!"
Sau đó, Chiba Taihe dẫn theo mấy chục võ sư rời khỏi phòng khách, đi ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu, Kotaro Miki đã dẫn đám người xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Ngài Bắc Thần, ngài Yoshida, đêm hôm khuya khoắt tự tiện xông vào nhà tôi, các người muốn làm gì?"
Chiba Taihe liếc nhìn chưởng môn của Bắc Thần Nhất Đao và chưởng môn của Công
Ninja, vô cùng không vui hỏi.
"Ngài Chiba, ông đừng có biết rồi mà cố còn hỏi" Bắc Thần Koji lạnh lùng nói: "Ông giúp người của Long quốc đối đầu với chúng tôi, ông nói xem chúng tôi tới đây làm gì?"
Yoshida Sukema lại quát lên: "Mau giao cái người tên Mục An Quốc cho chúng tôi!"
Chiba Taihe ôn hòa nhã nhặn nói: "Ngài Bắc Thần, ngài Yoshida, các ông phải đối mặt với thực tế, đừng mãi sống trong ảo tưởng nữa. Bây giờ, thực lực quân sự của Long quốc mạnh hơn chúng ta rất nhiều, ở phương diện võ đạo lại càng không cần phải nói"
"Nhật Bản chúng ta chỉ có bốn Thần Cảnh, các ông biết Long quốc có bao nhiêu không?"
"Cộng tổng lại không dưới bốn mươi, gấp chúng ta mười lần!"
"Các ông cảm thấy chúng ta còn có thể chống lại bọn họ sao?"
"Không có, không có cách nào chống lại đầu, cho dù là mặt nào, chúng ta cũng kém hơn người ta, khiêu khích người ta chính là đi tìm chỗ chết. Tại sao phải tìm đến cái chết làm gì chứ, chung sống hòa thuận không phải tốt sao?"
"Ngu ngốc!" Yoshida Sukema mắng: "Chiba Taihe, nếu ông muốn làm "rùa rụt cổ”, chúng tôi không cản ông, nhưng ông đừng nghĩ bảo chúng tôi làm "rùa rụt cổ”. Samurai của Đại động doanh Đế quốc chúng tôi không thể chiến thắng, nhưng sớm muộn sẽ có
một ngày, Samurai Đại động doanh Đế quốc chúng tôi tập hợp lại sức mạnh, sớm muộn
có thể vượt qua Long quốc. Ngày đó sẽ không xa nữa đâu!"
"Thần Cảnh của Long quốc nhiều, không sai, nhưng mười hai Thần Cảnh của bọn họ trấn áp thứ không tốt lành ở núi Côn Luân, hai mươi Thần Cảnh đến Thiên vương điện, có thể còn dư lại bao nhiêu? Chúng tôi cần gì phải sợ bọn họ?"
"Nói thật với ông, Seijin sắp trở về Đế quốc rồi, chỉ cần Seijin trở lại, không phải giết Tiêu Thanh quá dễ sao. Đệ tử của Seijin, Đao vương chết trong tay Tiêu Thanh, các ông lại giúp Tiêu Thanh cứu người, trở thành kẻ địch của Seijin, các ông chịu nổi lửa giận của Seijin sao?"
"Cái này."
Võ giả phái Thân Long nhìn nhau ngơ ngác.
Chiba Taihe nói: "Một mình Seijin không ảnh hưởng được đến tình hình chung. Mọi người tỉnh táo lên, đừng tiếp tục u mê mãi không tỉnh nữa, nếu không các anh sẽ phải hối hận, thời đại đang thay đổi, các ông phải thay đổi theo, không thể..."
"Im miệng!"
Bắc Thần Koji gầm lên: "Các ông luôn đề cao chỉ khi người khác, diệt oai phong bản thân, các ông không xứng làm võ sĩ của Đế quốc!"
"Lên cho tôi! Giết toàn bộ những thứ cặn bã này của Đế quốc cho tôi!"
"Rõ!"
Một đám người xông lên, chém giết lẫn nhau.
Tiếng chém giết khiến cho Mục An Quốc chống gậy đi xuống tầng.
Đi tới bên ngoài, thấy võ giả phái Thân Long lần lượt bị giết, con mắt ông ta đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, ngẩng cổ lên hộ: "Các ông muốn giết cứ giết tôi đi, đừng giết bọn họ, tôi cầu xin các ông đừng giết bọn họ".
Nghe vậy, Mục Hải Long nhìn sang, thấy đó là Mục An Quốc, anh ta cười to nói: "Mục An Quốc, ông còn nhận ra tôi không?"
Nghe được lời này, Mục An Quốc chấn động, suýt chút nữa ngã trên đất.
Ngay sau đó, ánh mắt ông ta đặt trên người Mục Hải Long.
Mới nhìn một cái, con người của ông ta co lại, khắp người sợ đến ngây ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!