Ngô Tuệ Lan nghe thấy vậy, bà ta lập tức bùng nổ. "Con gái mẹ là mỹ nhân số một phương Đông, nếu ai dám cưỡng bức con gái mẹ, mẹ liều mạng với tên đó!"
Bà ta lao ra khỏi phòng.
Rất nhanh.
Bang bang bang bang!!!
Hai mươi ba bảo vệ chia ra hành động, xông vào tìm kiếm từng phòng một. "Thấy không?"
Ngô Tuệ Lan hỏi. "Không thấy." "Cậu ở bên kia thấy không?" "Cũng không thấy." "Con gái à. Con đang ở đâu thế, thắng trời đánh nào bắt con gái tôi đi rồi hả. Trả lại con gái cho tôi, trả lại con gái cho tôi...
Lúc này Tiêu Thanh đưa hai người vệ đội vội vàng lao vào phòng giám sát của khách sạn. "Kiểm tra tầng mười của khách sạn cho tôi. Giám sát nhà vệ sinh nữ, vợ tôi mất tích ở nhà vệ sinh, lập tức kiểm tra ngay!"
Một nhân viên bảo vệ khó chịu nói: "Anh là ai hả, nói chuyện lại hung dữ như vậy, ăn nói lễ phép chút được không hả?"
Bup!
Tiêu Thanh đá anh ta xuống đất. "Làm gì đấy! Muốn chết phải không?"
Các nhân viên bảo vệ trong phòng giám sát đều tức giận đứng dậy.
Tiêu Thanh không có tâm trạng nói nhảm với bọn họ, trực tiếp quát lớn: "Vợ tôi mất tích, bảo các người kiểm tra camera giám sát khó khăn như vậy sao? Còn không mau kiểm tra cho tôi!" "Cho dù bố mẹ anh mất tích, bảo tôi kiểm tra giám sát thì anh cũng phải lễ phép cho tôi!"
Một nhân viên bảo vệ giận dữ nói. "Chết tiệt!"
Tiêu Thanh rợn tóc gáy: "Đánh bọn họ để bọn họ kiểm tra cho tôi!" "Vâng,đại ca!"
Ngày sau đó.
Bụp bụp bụp!!!
Trong phòng giám sát toàn là đấm đá.
Mười giây sau. Cả chục nhân viên bảo vệ đều ngã xuống đất, than khóc kêu trời. "Hỏi các ngươi một lần nữa, kiểm tra hay không, không kiểm tra thì toàn bộ đều phải chết!"
Tiêu Thanh mạnh mẽ hét lên.
Bảo vệ quỳ xuống van xin. "Đại ca à, không phải là chúng tôi không kiểm tra. Là giám đốc của chúng tôi đã thông báo cho chúng tôi, tắt camera giám sát để bảo trì, chúng tôi không có cách nào kiểm tra được đầu đại ca à!"
Tiêu Thanh nghe xong liền biết việc đình chỉ camera giám sát có liên quan đến việc Mục Thiên Lam mất tích, mục đích không phải để sửa chữa. Là có thể thuận tiện che người đưa Mục Thiên Lam đi. "Giám đốc nào, dẫn đường cho tôi, dám chơi tôi, tôi bảo đảm sẽ giết anh!"
Tiêu Thanh kéo đầu của nhân viên bảo vệ. Đẩy anh ta ra khỏi phòng giám sát.
Ngay sau đó, bảo vệ đưa Tiêu Thanh đến văn phòng tổng giám đốc.
Bang!
Tiêu Thanh đá tung cửa văn phòng. "Ai thế, vào mà không biết gõ cửa à?"
Một người đàn ông đeo kính đứng lên, giận dữ nói.
Tiêu Thanh đi tới, không nói lời nào trực tiếp kéo tổng giám đốc ra ngoài cửa sổ. "Làm gì vậy? Anh đang làm gì vậy? Đừng buông tay ra. Nếu tôi ngã xuống thì tôi sẽ chết đó!"
Tổng giám đốc sợ tới mức ba hồn thoát khỏi xác, bảy phách bay lên trời, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Vẻ mặt Tiêu Thanh hung dữ hét: "Ai bảo ông tắt camera giám sát. Là ai bắt vợ tôi Mục Thiên Lam đưa đi, lập tức trả lời. Nếu không thì tôi sẽ buông tay tiền đi ông gặp Diêm Vương!" "Tôi nói! Tôi nói!"
Tổng giám đốc Sheraton vô cùng hoảng sợ, làm gì có chuyện dám cứng họng nữa, liền nói ra. "Là cậu Tống, một trong năm tài phiệt lớn ở Hạ Quốc, Tống Tuấn Cơ cháu trai của Tổng Hiến Tông, người đứng đầu tập đoàn Thiên Lạc, đã yêu cầu tôi tắt mọi hoạt động của camera giám sát, mục đích là gì tôi cũng không biết." "Sheraton là khách sạn trực thuộc Tập đoàn Quốc tế Vạn Hào, mà Tập đoàn Thiên Lạc lại là một trong những cổ đông lớn của Tập đoàn Quốc tế Vạn Hào. Tôi không dám không nghe, xin anh đừng ném tôi xuống" "Tống Tuấn Cơ đang ở đâu? Trả lời tôi nhanh!"
Tiêu Thanh hét lên, giống như một con thú điên. "Phòng tổng thống số chín trăm chín mươi chín trên tầng ba mươi sáu của khách sạn."
Tiêu Thanh lập tức kéo tổng giám đốc về phòng làm việc, phóng đi như tên lửa. Đi thang máy đi thẳng tầng ba mươi sáu.
Lúc này, trong phòng tổng thống.
Tống Tuấn Cơ tắm xong, không mặc cái gì, từ phòng tắm bước ra.
Châm một điếu thuốc, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Mục Thiên Lam ở trên giường, vẻ mặt rất thích thú. "Đợi tôi hút xong điều thuốc này, tôi sẽ từ từ thưởng thức vị ngọt của mỹ nhân số một phương Đông."
Khi anh ta nói, trên khoé miệng của anh ta xuất hiện một nụ cười xấu xa.
Ngay lúc này, Mục Thiên Lam động đậy.
Cô nâng bàn tay ngọc lên sờ vào cổ sau của mình.
Chậc!
Cơn đau ở cổ sau khiến cô hít một hơi khí lạnh, nét mặt tỏ ra hơi đau đớn.
Rất nhanh sau đó, cô liền ngồi dậy.
Khi nhìn thấy bản thân, ở trong một nơi sang trọng, cô khẽ chau mày. "Mình đang ở đâu vậy?"
Lúc cô đang giật mình, thì một giọng nói mạnh mẽ truyền đến bên tai. "Người đẹp, cô tỉnh rồi.”
Nghe xong, Mục Thiên Lam quay mạnh đầu lại nhìn.
Nhìn một cái! "A!"
Cô phát ra tiếng hét lanh lảnh.
Bởi lẽ, đập vào mắt là một người đàn ông không mặc gì cả.
Dọa cô sợ đến té xuống giường, co chân muốn chạy đi.
Tống Tuấn Cơ bình tĩnh hút thuốc lá.
Bởi vì anh ta biết rằng, con thỏ nấu chín, không thể chạy thoát được.
Đúng như dự đoán
Mục Thiên Lam mở cánh cửa phòng Vip ra, muốn thoát ra ngoài nhưng bị các vệ sĩ bên ngoài đẩy lại, cửa cũng đóng sập lại.
Sau đó cô lại đi mở, nhưng mở thế nào cũng không được. "Thả tôi ra ngoài! Mấy người thả tôi ra ngoài! Cứu với!
Cứu tôi với!”
Cô đập cửa, hoàn toàn khiếp sợ mà hét lên. "Người đẹp, thôi đừng hét nữa!"
Tổng Tuấn Cơ bóp đầu điều thuốc và đứng dậy đi qua. "Cho dù cô hét bể cổ họng, thì cũng sẽ không ai cứu cô đầu. "Bởi vì, đây là địa bàn của tôi."
Cơ thể Mục Thiên Lam khẽ run lên. Nhắm nghiền mắt quay người lại, tức giận: “Anh là ai? Tôi lại không đắc tội với anh, tại sao lại làm thế với tôi?” . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ trùm truyện. COM ~
Nụ cười Tống Tuấn Cơ bỗng trở nên tà mị. “Bởi vì cô quá xinh đẹp, nên tôi rất muốn chơi cô.” “Đương nhiên, nếu như cô ngoan ngoãn phối hợp, thì tôi sẽ không để cô phí công đâu. Xem cô thể hiện, và mức độ làm tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô ba mươi tỷ, thậm chí là ba trăm tỷ, vì tôi căn bản không hề thiếu tiền”
Vừa nói xong, thì anh ta đi đến trước mặt Mục Thiên Lam, một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô. "A!"
Mục Thiên Lam hét lên một tiếng rồi ra sức vùng vẫy. “Anh buông tôi ra, nếu như chồng tôi biết được anh đổi xử với tôi như vậy, thì anh ấy sẽ đánh chết anh đó!” “Chồng tôi rất giỏi đấy, biết đánh quyền, chỉ một quyền là có thể đánh chết rồi!” “Nếu như anh ấy tìm được đến đây, đẩm anh một phát, thì cả đời này của anh coi như phế rồi!” “Vì vậy xin anh hãy yêu thương tính mạng của mình, đừng đùa giỡn với tính mạng của mình. Thả tôi ra khỏi nơi này đi!”
Tống Tuấn Cơ phá cười lên. "Vô dụng thôi người đẹp à, cô không dọa được tôi đâu. Bởi vì cô căn bản không biết tôi có lai lịch gì, cũng không biết mấy tên vệ sĩ bên ngoài kia của tôi giỏi như thế nào. Nếu như chồng cô tìm đến được đây thì anh ta sẽ chết rất thảm!” "Cho nên, cô vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi, ha ha..."
Anh ta bế Mục Thiên Lam lên, ném xuống giường lớn và nhào tới phía cô. "Súc sinh, anh mau buông tôi ra! Chồng ơi, anh đang ở đầu vậy, mau đến cứu em đi..
Bên phía Tiêu Thanh.
Lúc này, anh và hai bảo vệ, đã đi ra khỏi thang máy tầng ba mươi sáu. "Phòng Vip 999 ở đâu?"
Tiêu Thanh hỏi người lao công đang làm vệ sinh. “Hướng này đi thẳng rồi rẽ là được.” Người lao công chỉ về hướng con đường bên trái. "Cảm ơn"
Tiêu Thanh nói xong tiếng cảm ơn, rồi không dám chậm trễ một giây nào. Lập tức mang hai người bảo vệ chạy về phía lối đi bên trái. "Làm gì vậy, dừng lại!"
Nhìn thấy có ba người vội vã chạy đến, tiếng bước chân ồn ào, bên ngoài phòng Vip 999, có một vệ sĩ chặn đường phẫn nộ quát.
Bich!
Tiểu Thanh giơ chân đá một phát. khiến tên vệ sĩ đó bay xa cả chục mét. Anh lo lắng cho sự an nguy của vợ anh, có người dám cản đường, đây chẳng phải là tìm chết sao?
Anh của lúc này, bộ mặt mang khí thế của sát thần sát quý! "Tìm chết chăng!"
Bên ngoài phòng Vip, năm tên vệ sĩ còn lại sắc mặt giận dữ như một con báo, xông vào đánh ba người Tiêu Thanh bọn họ.
Bich bich bich!
Hai người bảo vệ điên cuồng tấn công, ba chân bốn căng giáng lên người của năm vệ sĩ được huấn luyện có tố chất, trong tích tắc ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Tiêu Thanh giảm chân xông về phía bọn họ.
Bên trong phòng Vip. "Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam vừa khóc vừa vùng vẫy, chiếc áo sơ mi trắng muốt, đã bị xé rách từng mảng từng mảng rơi trên giường như bị chó gặm.