Bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, bao phủ khắp hiện trường hôn lễ.
Tất cả mọi người đều mong chờ muốn thấy mặt mày của Hộ quốc chiến soái!
"Ai là Hộ quốc chiến soái vậy?" Giờ khắc này, gần mười ngàn khách có mặt ở đây vừa vỗ tay vừa quét mắt nhìn chung quanh.
Ngô Tuệ Lan cười toe toét, đứng lên thúc giục: "Thiên Lam. Con còn ngớ ra làm gì, mau lên sân khấu đi nào. Làm cả nhà bác cả con hâm mộ chết luôn."
"Đúng vậy phu nhân chiến thần, mau lên sân khấu đi nào!"
Rất nhiều tổng giám đốc cũng thúc giục cô.
Ngay cả Tiêu Thanh cũng hối: "Mau lên sân khấu đi vợ, đừng chậm trễ giờ giấc."
Mục Thiên Lam nhìn Tiêu Thanh, nghiêm túc nói: "Anh hy vọng tôi gả cho Hộ quốc chiến soái sao?"
Tiêu Thanh cười gật đầu: "Dĩ nhiên là hy vọng. Nằm mơ anh cũng hy vọng."
"Anh..."
Mục Thiên Lam tức giận đến run rẩy.
Nào có ông chồng nào nằm mơ cũng hy vọng vợ gả cho những người đàn ông khác kia chứ!
"Cô Mục Thiên Lam, mau mời chồng cô bước lên sân khấu đi ạ.
"Tiếng nói của Tần An lại vang lên một lần nữa.
Âm thanh hối thúc cô lên sân khấu cũng càng ngày càng nhiều.
Tiêu Thanh thấy Mục Thiên Lam đang rất do dự, bèn nhảy một cái nhảy lên sân khấu, ngoắc tay nói với cô: "Vợ, em mau lên đây, nhiều người tới tham gia chúng ta hôn lễ như vậy, cũng đừng để cho mọi người đợi lâu."
Lời kia vừa thốt ra.
"Wow!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên, điên cuồng vì nhìn thấy người thật.
"Thì ra Hộ quốc chiến soái lại trẻ tuổi như vậy!"
"Hộ quốc chiến soái quá đẹp trai!"
"Hộ quốc chiến soái tôi yêu anh!"
Nhưng mà giờ phút này, người của nhà họ Mục đều sợ ngây người, tất cả đều không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Thanh.
Anh là Hộ quốc chiến soái? Điều này sao có thể xảy ra được chứ?
Mục Thiên Lam thật sự không dám tin tưởng đây là sự thật, cô nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Thanh, anh... Là Hộ quốc chiến soái sao?"
"Đúng vậy. Anh chính là Hộ quốc chiến soái."
Tiêu Thanh cười gật đầu.
"Xạo ke!"
Mục Hải Long nhảy ra ngoài, chạy lên trên sân khấu, tức giận nói với Tiêu Thanh: "Mày tưởng là mày lên sân khấu thì mày chính là Hộ quốc chiến soái sao? Vậy thì tao cũng lên sân khấu, tạo có phải cũng là Hộ quốc chiến soái hay không?"
Rồi sau đó, anh ta quét nhìn toàn hội trường, lớn tiếng nói: "Tôi dám chắc chắn 100% rằng cậu ta tuyệt đối không phải là Hộ quốc chiến soái, trước khi cậu ta và em gái họ Mục Thiên Lam của tôi kết hôn là công nhân ở công trường, sau khi kết hôn thì đi giao hàng ở bên ngoài, nghèo như con chó. Tại sao Hộ quốc chiến soái có thể là kẻ nghèo như chó này được chứ?" Lời vừa nói ra, toàn hội trường xôn xao.
"Trời ơi, cậu ta không phải Hộ quốc chiến soái sao?"
"Vậy cậu ta chạy lên làm cái gì chứ!" "Đây không phải là quấy rối sao?"
Mục Hải Long đắc ý nói với Tiêu Thanh: "Chỉ bằng mày mà cũng dám giả mạo Hộ quốc chiến soái, còn không mau cút xuống cho tao!"
Sắc mặt Tần An giận dữ.
"Người nên cút đi xuống là anh!" Anh ta trực tiếp cho Mục Hải Long một đạp ngã xuống sân khấu.
Mục Thiên Lam bị dọa sợ, vội vàng chạy lên sân khấu, cúi người nói xin lỗi với mọi người.
"Thật xin lỗi mọi người, chồng tôi nghèo đến điên rồi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người."
Tiêu Thanh cười khổ: "Vợ. Anh không điên, anh thật sự là Hộ quốc chiến soái."
Hai mắt của Mục Thiên Lam xoay một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi không chế anh nghèo, nhưng nếu anh giả điên giả khùng gây họa cho tôi thì tôi sẽ ly hôn với anh!"
Dứt lời, cô thở hổn hển lôi Tiêu Thanh chạy xuống sân khấu.
Rồi sau đó, cô cắn rằng, nói: "Thật xin lỗi Hộ quốc chiến soái, tôi không biết ngài có thể nghe được lời này của tôi hay không, tôi muốn nói với ngài là tôi vô cùng sùng bái ngài, cũng vô cùng cảm ơn ngài đã cho tôi một bất ngờ lớn như vậy. Nhưng tôi đã có chồng, hơn nữa chồng tôi đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi không muốn bởi vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ chồng của tôi, tôi muốn cùng anh ấy trải qua cuộc sống bình thản cho đến cuối đời, mong rằng ngài có thể tác thành cho hai chúng tôi, đừng chia rẻ hai chúng tôi, cảm ơn ngài."