Nhưng đôi mắt ghen tị của Mục Hải Long dường như đang nhỏ ra máu.
Được ứng trước bảy trăm triệu, bên ngoài còn có thêm khoảng một tỷ từ các khoản cho vay không tính lãi suất, vị chỉ có khoảng một tỷ bảy trăm triệu tiền vốn.
Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể làm cho công ty lớn mạnh hơn! “Đần người ra luôn rồi hả?”
Tiêu Thanh cười nói nhìn đám người Mục Hải Long.
Sau đó liền quay sang Trần Dịch: “Cậu họ của anh có vẻ không được việc lắm.
"Hu!"
Trần Dịch hậm hực: “Xi măng và cốt thép là do tao chưa làm hết sức mình để dành về giúp Mục Hải Long, còn phần thi công thuộc về tập đoàn Trần Thị là được rồi.
”
Anh ta vừa dứt lời.
Trên sân khấu Bạch Băng Thu liền tuyên bố.
“Hạng mục thi công công trình, xin giao cho tập đoàn xây dựng Thiên Công, công ty con của tập đoàn Tiêu Thị phụ trách!”
Bùm!
Lời tuyên bố này như tiếng sét giữa ban ngày, lập tức khiến Trần Dịch choáng váng.
Quyền thi công công trình này giao cho xây dựng Thiên Công nhà họ Tiêu ư?
Hắn ta không dám tin vào tại mình nữa.
Cũng giống như vậy, Tiêu Vĩnh Nhã cũng không dám tin vào tai mình.
“Con trai, con dâu, bố không nghe nhầm đấy chứ, tập đoàn Cửu Châu giao hạng mục thi công này cho xây dựng Thiên Công chúng ta?” “Vâng đúng vậy a!”
Mục Thiên Lam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Bố không nghe nhầm đâu ạ.
Quyền thi công hạng mục đúng là đã giao cho xây dựng Thiên Công!” “Tốt quá rồi!”
Tiêu Vĩnh Nhã đứng không vững vì quá phấn khích.
Bộ dạng hệt như người nông dân vừa trúng xổ số mấy chục triệu.
“Hạng mục cung ứng gạch ngói, giao cho công ty TNHH vật liệu đá An Thái Đông Hải “Hạng mục trang trí, giao cho.
.
Bạch Băng Thu tiếp tục đọc tên các đơn vị còn lại.
Đám người Trần Dịch, Hàn Thanh Văn, Mục Hải Long đều đần người ra.
“Cậu chủ Trần, không phải anh nói sẽ đảm bảo cho chúng tôi được giành quyền cung ứng gạch ngói, xi măng, cốt thép hay sao? Tại sao chúng tôi không trúng một hạng mục nào vậy.
Ngay cả nhà họ Trần anh cũng không trúng, thất bại thảm hại như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Mục Hải Long hỏi.
“Làm sao tôi biết được!"
Trần Dịch vô cùng rối trí.
“Bởi vì anh ta là một kẻ xạo sự.
Tiêu Thanh nói.
Trần Dịch nghe xong, lồng ngực tức muốn nổ tung.
“Mày vui mừng hơi sớm đấy, tao sẽ giành lại phiếu từ chỗ vợ mày, bố mày.
Lấy lại toàn bộ, xem mày còn dám cười tạo không?”
Nói xong, anh ta bấm gọi một dãy số.
“Ông nội, quyền thi công hạng mục của tập đoàn Cửu Châu, chúng ta mất rồi, bị công ty xây dựng Thiên Công nhà họ Tiêu giành mất, ông mau nói mẹ con gọi điện cho cậu họ, nói.
.
.
Anh ta còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng chửi rủa thậm tệ.
“Mày là đứa làm chuyện tốt còn không đủ để lấp hết chuyện xấu.
Tại phiên đấu thầu, trước mặt bao nhiêu người, tự nói mày có quan hệ với tập đoàn Cửu Châu, cung ứng thép giao cho người này, cung ứng xi măng giao cho người kia, cung ứng gạch ngói cho người nọ, lại còn cả quyền thi công cho ai.
“Mày hại cậu mày rồi, mày có biết cậu họ mày bị tập đoàn Cửu Châu sa thải rồi hay chưa?” “Cái gì!”
Cả người Trần Dịch cứng đơ “Lập tức cút về nhà ngay cho tạo, biết trước miệng mồm mày bộ bộ như thế, tao đã sớm may nó lại rồi, cũng không để mày đi Cổ Cảnh.
Thật là tức chết, bị mày làm tổn thất ít nhất ba mươi lăm tỷ rồi, mày có biết không?”
Tút tút.
.
.
Ông nội giận dữ cúp máy.
Trần Dịch ngồi sụp xuống ghế.
“Cú sốc quá lớn hay sao?” Tiêu Thanh nói trong hả hệ.
Ban nãy anh đã gửi tin báo Tổng bộ lập tức sa thải phó tổng, cho nên mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
“Tao khinh, đợi cậu chủ Trần bọn tao giành lại phiếu thầu, làm sao dễ bị thất thế như vậy được!”
Mục Hải Long vẫn điềm nhiên, cười trừ: “Em nói đúng mà phải không, cậu chủ Trần!” “Đúng đúng cái đầu mày!”
Trần Dịch tức giận sút một cú khá mạnh vào Mục Hải
Long.
Sau đó khích bác Tiêu Thanh: “Có phải mày mách lẻo chuyện của cậu tao, hại ông ấy bị sa thải, có đúng vậy không?” “Cái gì cơ!”
Đám người Hàn Thanh Văn đều sốc.
Ngay cả Mục Thiên Lam và Tiêu Vĩnh Nhã cũng nhìn Tiêu Thanh một cách khó tin.
Anh nói cậu họ của Trần Dịch sẽ bị sa thải, thật sự đã bị đuổi đi thật rồi, miệng anh linh vậy sao?
Tiêu Thanh cười nói: “Đúng thì sao, mà không đúng thì đã sao? Không biết câu không xạo sự thì sẽ không phải chết sao?”
.