Điều này khiến ông ta không thể không cảm thấy nghi ngờ Tiêu Thanh không phải là người bình thường!
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông không nên đối đầu với tôi, nếu không thể lực của các người cũng sẽ không bị tiêu diệt nhanh như vậy, ông cũng không trở thành tử tù.
”
Tiêu Thanh nhả một ngụm khói, cười lạnh.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì!”
Lý Mẫn Hạo nói năng lộn xộn: "Tôi là hội trưởng thương hội Hạ Quốc, ông chủ nhà máy điện tử Long An, là hội viên của thương hội, cho nên đương nhiên là tôi biết nhà máy đó, đối với việc nhà máy bị phá sản tôi bị ảnh hưởng cũng không có gì lạ.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi có liên quan đến thế lực của bọn họ.
"
"Nếu các người có bằng chứng thì cứ việc tiêu diệt bọn họ, tôi hoàn toàn không có gì để nói, nhưng tôi là làm ăn đứng đắn, các người dựa vào cái gì để bắt tôi, lại còn nói tôi sắp trở thành tử tù?
Ông ta biết cho dù toàn bộ thế lực bị tiêu diệt, những người kia cũng sẽ không bán đứng ông ta.
Hơn nữa ông ta tin tưởng rằng mình đã sớm đề phòng, cho dù điều tra cũng không tra ra, cho nên chỉ cần ông ta nhất quyết không nhận tội thì cảnh sát cũng không thể làm gì được.
"Đúng, chúng tôi không biết anh đang nói cái
gì!"
Tống Tuấn Cơ kích động nói: "Tôi chính là một trong những tỷ phú ở Thiên Lạc, trong nhà không thiếu tiền, tại sao tôi phải thông đồng với đám người đó kiếm những đồng tiền không chính đáng chứ? Cho nên anh không có tư cách để bắt chúng tôi, mau thả chúng tôi ra, nếu không chúng tôi sẽ liên hệ với đại sứ quán để họ làm việc với các người!"
Tiêu Thanh cười lớn.
Anh lấy di động bật lên một đoạn ghi âm.
Nghe xong đoạn ghi âm kia, tất cả hy vọng trong mắt Tổng Tuấn Cơ và Lý Mẫn Hạo đều bị dập tắt.
Đây là cuộc nói chuyện của Tổng Tuấn Cơ với Lý Mẫn Hạo sau khi anh ta tỉnh lại do bị Tiêu Thanh đánh cho ngất xỉu.
Hai người họ có nằm mơ cũng không ngờ cuộc nói chuyện bí mật đến như vậy mà lại bị nghe lén.
Bọn họ đều hiểu rõ, hiện tại cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được tội danh của mình.
“Còn dám mạnh miệng nữa không?”
Tiêu Thanh vừa nói vừa cười.
Lý Mẫn Hạo không còn sức mở miệng: "Tại sao cậu lại có được đoạn ghi âm này?"
“Tôi đặt máy nghe trộm trên đầu của Tổng Tuấn Cơ, vì vậy tất cả những gì hai người nói tôi fều nghe được và ghi âm lại.
”
Anh vừa nói xong Lý Mẫn Hạo và Tổng Tuấn Cơ lập tức quay đầu lại, thấy Lý Tế Thế đi từ trên tầng xuống dưới cùng với hai nhân viên bảo vệ được trang bị vũ khí hạng nặng.
Lý Mẫn Hạo lập tức cởi băng gạc trên đầu Tổng Tuấn Cơ xuống, quả nhiên ở bên trong có một cái máy nghe trộm.
“A!"Ông ta tức giận ném máy nghe trộm xuống
đất.
“Lý Tế Thế, là ông hại tôi thê thảm, tôi phải giết chết ông!”
Ông ta lao đến chỗ Lý Tế Thế.
Bich!
Phó đội trưởng Sở Phong đá cho ông ta một cái khiến ông ta ngã lăn trên đất.
“Tôi hiểu rồi.
"
Lý Mẫn Hạo nhìn Tiêu Thanh cười khổ: "Cậu cố ý đánh ngất cậu Tuấn Cơ, sau đó lại gọi Lý Tế Thế đến Cổ Cảnh, sau đó lan truyền tin tức để cho tôi biết được ông ta sẽ đến, cố tình dụ tôi mời ông ta đến chữa trị cho cậu Tuấn Cơ
"Cậu cũng đã tính đến trường hợp khi cậu Tuấn Cơ tỉnh lại nhất định sẽ tức giận mà nói ra một số bí mật các người không biết, cho nên mới sắp đặt một cái bẫy như vậy đúng không?"
"Đúng vậy.
"Tiêu Thanh gật đầu.
“Thật đúng là sai một li, đi một dặm mà!”
Lý Mẫn Hạo hối hận gào lên.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cả nhà Mục Hải Long đã thức dậy từ sớm ngồi trước TV, vẻ mặt mỗi người đều kích động.
"Bà nội, bà chuẩn bị tâm lý tốt một chút, một lúc nữa sẽ có tin tức về cái chết của chú Hai.
"Mục Hải Long nói.
Loảng xoảng!
Chén trong tay bà cụ Mục rơi xuống đất vỡ tan
tành.
“Cháu nói cái gì?”
Bà cụ Mục khó tin nhìn Mục Hải Long: "Chú Hai của cháu, nó.
.
.
nó chết rồi?”
Dù sao thì Mục An Nhân vẫn là con của bà, hồ dữ còn không ăn thịt con, cho dù bà ấy có không
.