Phốc!
Trương Khanh và Từ Linh San đều bật cười.
"Nổ quá người anh em ơi, anh có tiền như vậy sao còn đi giao hàng làm gì?"
Trương Khanh cười ra nước mắt.
Từ Linh San cũng cười đến mức mặt đỏ như lửa: "Nếu như anh có tiền thì hãy vào cửa hàng trang sức đá quý Bulgari này mua cho Thiên Lam sợi dây chuyền ba trăm triệu coi, nếu như không mua nổi thì sau này đừng giả vờ nữa, như vậy tôi sẽ xem thường anh."
Nghĩ đến kết hôn đã ba năm còn không mua cho Mục Thiên Lam được món quà ra hồn, Tiêu Thanh liền nói: "Vợ, chúng ta vào xem một chút, chọn cho em một sợi dây chuyền mà em thích. Chồng mua cho em."
Hai mắt Mục Thiên Lam xoay mấy vòng, khóc không ra nước mắt.
"Đừng làm em mất mặt, ta về nhà có được không?"
Cô không thể hơn thua với bọn họ được.
Tiêu Thanh lại nói: "Vợ, anh nói nghiêm túc, em thích dây chuyền gì anh sẽ mua cho em cái đó, chồng có tiền mua được."
Mục Thiên Lam phát điên nói: "Đồ trang sức ở Bulgari ít nhất là mấy chục triệu thậm chí còn hơn mấy tỷ, anh lấy gì để mua?"
Cô cảm giác sắp bị Tiêu Thanh làm cho tức chết.
Anh thường xuyên không có tiền mua thuốc lá, ở đó chảy nước mũi, cô nhìn không nổi cho anh mấy mấy trăm ngàn anh mới có thuốc hút, bây giờ nói anh có tiền, mua dây chuyền của Bulgari. Đây không phải là chơi cô sao?
"Ha ha ha!"
Trương Khanh và Từ Linh San cười lăn lê bò lết. Mục Thiên Lam quả thực không
chịu nổi những tiếng cười nhạo này "Anh có đi hay không, không đi thì em đi!"
Cô đạp giày cao gót thở hổn hển rời đi.
"Vợ, vào trong xe chờ anh, anh nhất định sẽ cho em một bất ngờ, tin tưởng anh!"
Nói xong, Tiêu Thanh tiến vào trong cửa hàng trang sức Bulgari.
"Đi. Chúng ta đi xem anh ta mất mặt." Từ Linh San nói.
Hai người tay tay trong tay đi vào, đi theo phía sau Tiêu Thanh, cũng muốn nhìn trò hề của anh.
Nhìn một lượt, Tiêu Thanh không thấy có kiểu nào hợp mắt anh.
"Tôi nói này anh trai shipper, anh đã nhìn hồi lâu rồi, không mua nổi thì đi ra ngoài. Đừng ở chỗ này làm xấu hổ mặt mình nữa, Trương Khanh cũng đã mua cho tôi sợi dây chuyền một tỷ ba trăm năm mươi triệu, anh xem, có xa xỉ không?"
Từ Linh San xách một sợi dây chuyền đính đá lên khoe khoang.
Tiêu Thanh không có nhìn mà hỏi nhân viên tiệm: "Người đẹp, có loại dây khảm mặt phỉ thúy không?"
Nhân viên xinh đẹp của cửa hàng gật đầu: "Có một cái là bản giới hạn, không khác ý anh là mấy, nhưng giá cả rất đắt."
Trương Khanh và Từ Linh San cười nhạo Tiêu Thanh, nói anh là anh trai shipper, vợ chê anh không có tiền nên không dám đi vào mua, nhân viên trong tiệm nghe được cho nên cũng lười nói giá, càng lười đi lấy.
"Không sao. Đi lấy đi, chỉ cần tôi thích, đắt đi nữa tôi cũng mua được." Tiêu Thanh nói.
Trương Khanh cười nhạo nói:
"Người anh em, đừng có nổ nữa được không, người ta lấy ra cho anh xem, đến lúc đó anh nói không thích cũng được, cùng lắm thì người ta cất lại. Nhưng nếu anh cầm bỏ chạy thì chẳng phải người ta sẽ bị anh hại chết hay sao."
Bị anh ta nói như vậy, nhân viên của cửa hàng cũng sợ run run một cái.
Tiêu Thanh híp mắt một cái, tỏ ra có chút không vui: "Hai người ăn no không có chuyện làm, cứ muốn ép tôi vả mặt các người thì các người mới vừa lòng đúng không?"
Từ Linh San cười nhạt: "Vả mặt thì cũng phải xem bản lĩnh, một người nghèo kiết xác thì lấy cái gì vả mặt chúng tôi?"
"Đúng vậy!" Trương Khanh khinh bỉ nói: "Nếu anh có thể mua được một sợi dây chuyền hơn một tỷ ba trăm năm mươi triệu thì tôi sẽ kêu anh là ba!"
"Được."
Tiêu Thanh gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra, mở số tiền trong Momo ra, có chút tức giận ném đưa điện thoại di động lên trên quầy.
"Nhìn xem thử có đủ mua sợi dây bản giới hạn kia hay không."
Nhân viên xinh đẹp của cửa hàng thờ ơ nhìn.
Vừa nhìn một cái!
"OMG!"
Cô ta hoảng sợ che miệng lại. "Bao nhiêu tiền vậy, làm cô sợ đến mức đó."
Trương Khanh không nhịn được xỉa xói, cầm điện thoại di động của Tiêu Thanh lên lướt một cái.
Kết quả con ngươi trừng lớn! "Má ơi! Đây là mấy số không vậy!"