"Vì vậy, con không cho phép mọi người đưa bà nội vào viện, đợi bà ấy chết rồi mới được đưa vào, nếu không con liều mạng với mọi người!”
Mục Hải Long nói xong, chạy vào phòng bếp cầm ra một con dao, đứng cản đường.
“Mày điên rồi!”
Mục An Quốc quát lớn: "Mày có biết mày đang làm gì không?”
“Đúng vậy! Con bị điên rồi!”
Mục Hải Long điên cuồng hét lên: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, con đã không còn lựa chọn nào nữa, con chỉ có thể tự vệ bảo vệ chính mình mà thôi."
"Chỉ cần mọi người không đưa bà nội đi bệnh viên, đến lúc đó thì nói do bà nội tự mình ngã nên bị vỡ hộp so mà chết, con sẽ không bị sao cả.
Nếu như mọi người đưa bà nội đi bệnh viện, nếu bà ấy không chết thì con chắc chắn sẽ bị tử hình.
“Vì vậy mọi người đừng có hại con, nếu không thì đừng trách con lỗi mọi người cùng xuống địa ngục!”
Anh ta hua hua con dao trong tay, trông giống như một tên điện từ trong bệnh viện tâm thần vậy.
"Thang mat day!" Mục An Quốc cả giận nói.
"Chú Ba, trước tiên đặt mẹ xuống đã hôm nay tôi phải liều mạng với thắng súc sinh này!”
Nói xong, hai anh em đặt bà cụ
xuống.
Lý Nam Hương nhanh chóng kéo Mục An Quốc lại, vội vàng nói: "An Quốc, bớt tức giận đã, đừng xúc động như vậy, xúc động là ma quỷ, ông mà xúc động thì nhà chúng ta không phải sẽ bị hủy rồi sao.”
"Bà xem tháng súc sinh này làm ra chuyện tốt gì rồi, sao tôi có thể không
tức giận chứ?"
Mục An Quốc nổi cơn tam bành, muốn đẩy Lý Nam Hương ra, nhưng lại bị Lý Nam Hương ôm chất không tránh được.
“An Quốc, ông bình tĩnh trước đã, để tôi đi khuyên Hải Long."
Lý Nam Hương hoảng loạn nói, quay sang khuyên với Mục Hải Long: "Hải Long, bà nội con đã lớn tuổi như thế rồi, cho dù có đưa đi bệnh viện, có lẽ sẽ cứu được, nhưng dù có cứu được, thì chắc chắn không bại liệt cũng bị mất trí nhớ tuổi già.
Vì vậy, con không phải lo lắng sẽ bị bà ấy tố cáo"
"Nghe lời mẹ, bỏ dao vào trong bếp đi, rồi gọi điện cho chủ Hai con, bảo rằng bà nội con bị mợ hai chọc tức rồi.
Về nhà bị chóng mặt nên bị ngã, hộp sọbị vỡ, nói thế thì bọn họ sẽ tin.
"Nếu không càng kéo dài thời gian, bà cụ chết rồi, thì không thể lừa được chú hai con nữa đâu.”
Mục Hải Long hit mạnh một hơi, nói: "Vậy mẹ phải làm cho bố và chú ba và cả thím ba thống nhất lời khai.
Nếu lời khai không giống nhau, một khi bị phát hiện thì con xong đời rồi."
Lý Nam Hương gật gật đầu nói được, quay sang nói với người nhà họ Mục: "Sự việc đã như vậy rồi, có trách Hải Long cũng không có ích gì nữa.
Vì vậy chúng ta buộc phải thống nhất lời khai, nếu Hải Long mà bị bắt đi phán xử, thì công ty nhà chúng ta sẽ rơi vào tay Mục Thiên Lam, về sau nhà chúng ta chỉ có thể uống gió tây bắc
“Chỉ cần lời khai thống nhất, thì công ty vẫn sẽ ở trong tay chúng ta, hơn nữa còn có thể thuyết phục An Minh, bảo chú ấy khuyên Tiêu Thanh đừng chèn ép anh Cơ, vậy thì khoản đầu tư 150 tỷ của chúng ta vẫn còn.
Mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, chẳng qua là sau này tránh xa An Minh ra một chút, đừng có đối đầu với bọn họ, mọi người thấy đề nghị của tôi được không?"
Cho dù Mục An Quốc và Mục Anh Thiên đều rất tức giận với hành vi của Mục Hải Long.
Nhưng sự việc đã như vậy rồi, bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận thế
Nếu như khai ra Mục Hải Long, thì tổn thất càng nhiều hơn.
Vì vậy tất cả đồng ý thống nhất lời
khai
"Còn không nhanh bỏ dao vào phòng bếp, đi gọi điện cho chủ hai mày đi!”
Mục An Quốc quát lên.
Mục Hải Long vội vàng cất dao vào bếp, rồi gọi điện cho Mục An Minh.
“Hải Long à, không phải là chủ hai không muốn giúp, mà là cháu quá đáng quá rồi, chủ hai thật không muốn giúp cháu nữa, vì thế cháu đừng làm phiền chủ nữa được không?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Mục An Minh.
"Chủ hai, cháu gọi điện cho chủ, không phải vì chuyện của anh Cơ, mà là bà nội không cẩn thận bị ngã, hộp sọ bị vỡ rồi, chảy rất nhiều máu, sợ là bà không qua khỏi, chủ nhanh qua đây đi, chúng ta đưa bà đi bệnh viện xem bài còn có thể cứu được hay không.
“Cái gì!
Mục An Minh hoảng sợ nói.
“Cháu không đùa với chú chứ?"
“Sao cháu có thể đùa được, chủ
màu qua đi!”
“Được được được, chủ qua ngay
đây!
Bởi vì nhà của Mục Hải Long và Mục Thiên Lam ở cùng một tòa nhà.
imgwebtruyen