**********
Mọi người cười sằng sặc.
Tiêu Nguyệt liếc mắt sang chỗ khác, nhìn thấy chai trà sữa bị đánh rơi ở cửa, liền nói: “Các anh các chị đừng cười nhạo anh ba nữa, anh ba và chú ba đều là những người cực khổ, nếu không yêu quý thì cũng đừng làm tổn thương họ, được không?"
Nói xong, cô đến trước mặt Tiêu Thanh, nói: “Có phải anh cả ném trà sữa vào quần anh ba không?"
Tiêu Thanh mỉm cười gật đầu.
Lấy tay xoa đầu Tiêu Nguyệt.
Trong số những người của thế hệ trẻ nhà họ
Tiêu, cô là người duy nhất đối xử tốt với anh.
“Anh nói này Tiêu Nguyệt, em nên tránh xa anh ta ra, em đã quên chuyện em đập vỡ quả óc chó cổ của anh rồi ăn sao? Còn dám đến gần anh ta thì anh sẽ bắt em bồi thường chín trăm triệu!”
Tiêu Vũ tức giận nói.
Tiêu Nguyệt bĩu môi: “Em đã đập vỡ quả óc chó của anh cả để ăn, em không có chín trăm triệu để bồi thường cho anh ấy, vì vậy em chỉ có thể tránh xa anh ba thôi.”
Nói xong, cô định đi thì Tiêu Thanh kéo cô lại và nói: “Không phải chín trăm triệu thôi sao, anh ba giúp em bồi thường cho anh ấy.
"Sao cơ?"
Tiêu Nguyệt sợ ngây người.
“Anh ba có chín trăm triệu sao?”
Cô quả thực không tin được rằng với cách ăn mặc này mà anh ba có chín trăm triệu trong người.
Tiêu Thanh mỉm cười: "Đương nhiên là anh ba của em có chín trăm triệu rồi.”
Nói i xong, anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị kết bạn tài khoản Zalo của cô em gái thứ tám Tiêu Nguyệt và chuyển tiền cho cô.
Lúc này, Tiêu Mân giễu cợt: “Tôi nói này Tiêu Thanh, chủ không giả vờ sẽ chết sao? Chín trăm triệu đối với chúng tôi chỉ là một con số rất nhỏ, còn đối với đứa con bị bỏ rơi như chú, hẳn là một con số không ngờ tới, chú còn định lấy ra à?”
"Ngay cả khi chú lấy nó ra.
Chú sẽ mất mười năm làm việc mà không có gì phải không?”
“Hơn nữa chủ từng nói là chủ đã có vợ, lấy khoản tiền tiết kiệm duy nhất trong nhà ra, chú không sợ bị vợ chú ly hôn sao?"
Tiêu Thanh nói: “Bà xã của tôi rất hào phóng, không như anh, đến chín trăm triệu cũng không chịu bỏ ra giúp con bé trả."
Trước khi Tiêu Thanh rời khỏi nhà họ Tiêu, Tiêu Nguyệt là nhỏ nhất và anh ấy vẫn luôn gọi cô là em gái.
“Anh ba, anh có vợ rồi?”
Tiêu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Tiêu Thanh gật đầu.
"Chị dâu của em có xinh đẹp không?"
Tiêu Nguyệt trở nên tò mò.
Tiêu Thanh cười nói: "Rất xinh đẹp, so với rất nhiều ngôi sao nữ vẫn đẹp hơn.”
“Có thật không?"
Tiêu Nguyệt không thể tin nổi.
"Ha ha!"
Mọi người cười lớn.
Tiểu Vũ nói: “Vợ chủ có thật sự xinh đẹp như lời chú nói.
Vợ chú đẹp như thế sao không mang về nhà khoe, mà chỉ về có một mình?”
“ Xem ra vợ của anh nhất định phải giống như phượng hoàng, một nữ minh tinh đẹp như vậy, ai gả cho một đứa con trai nghèo kiết xác như anh làm vợ chứ!"
Bọn họ lại được một trận cười lớn.
“ Hai ngày nữa vợ tôi đến, đám cặn bã các người cũng đừng nhớ thương vợ tôi là được."
Tiêu Thanh nói.
Anh ấy biết Tiêu Vũ và Tiêu Mẫn là người như thế nào.
Anh ta sẽ không thể nào ngồi yên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, bởi vậy anh phải dự phòng trước.
Nhỡ đâu vợ anh tới đây, những tên cặn bã này lại chảy nước miếng, như vậy thật ghê t.
Phốc!
Tiêu Mân nhất thời bật cười: “Đừng gọi vợ của anh qua đây, tôi sợ khi nhìn thấy vợ anh thì tôi lại buồn nôn, vợ của một loại rác rưởi như anh, chúng tôi là thế hệ siêu cấp phú nhị đại, ai lại đi nhớ thương chứ!”
“Anh hai nói rất đúng!”
Em năm là Tiêu Hằng nói: “Đừng hù dọa chúng tôi.
Tốt hơn hết là anh nên cút khỏi đây, nhà họ Tiêu chúng tôi không hoan nghênh đồ rác rưởi!”
Tiêu Thanh không thèm để ý đến anh ta, chuyển chín trăm triệu cho Tiêu Nguyệt.
“Trời ơi!”
Tiêu Nguyệt choáng váng!
“Anh ba thật sự cho em chín trăm triệu!
Mọi người túm lại nhìn.