"Cái loại rác rưởi như mày, có tư cách gì mà cho bạn mày dựa dâm?" “Mày có tin tao cũng túm mày lại bẻ tay chân rồi vứt ra đường không?"
Sắc mặt Lưu Dương bằng thay đổi, vội vội vàng vàng nói: “Tiêu Thanh, cậu và Trương Thành Khải cùng nhau chạy đi, không cần lo cho tôi đầu.
Đừng để bị tôi liên lụy, dù sao tôi cũng bị hắn đánh nhiều rồi.
Bị đánh thành quen, chỉ vài hôm là khỏi thôi, không nên chọc vào loại người như này “Coi như mày biết nhìn xa trông rộng đấy!
Vương Hằng cười đắc ý, quát: "Hai chúng mày còn không mau cút, muốn để ông đây xử lý luôn một thế à?”
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Đứa nên cút đáng ra là mày mới đúng, tạo đếm đến ba, nếu không cút, đừng trách sao tao không khách khí” "Ba!" "Ha ha!"
Vương Hằng giận dữ cười lớn: "Mày định uy hiếp cả tạo cơ a? Chúng mày nghe thấy nó nói không? Nó mà cũng đòi uy hiếp tạo sao?" "Hai!"
Thăng em họ Lý Hạo cả giận nói: “Tiêu Thanh, anh chán sống rồi phải không? Dám nói như thế với Vương thiếu, còn không mau đi xin lỗi cậu Vương!”
Đếm ngược xong.
Vương Hằng bức ép: "Đã đếm xong rồi, ông đây vẫn đứng đây này, ông mày muốn xem thử xem mày dám không khách khi với ông đây không!” “Nếu mày dám thật, ông đây...!
Anh ta còn chưa kịp dứt lời, Tiêu Thanh đã cầm lấy một chai bia còn nguyên, nên lên đầu anh ta một nhát.
Choang một tiếng
Chai bia vỡ tan tành.
Một giây sau, "A!"
Vương Hằng ôm đầu, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, máu tươi từ trên đầu tuôn xuống.
Lưu Dương và Trương Thành Khải sợ đơ người!
Em họ Lý Hạo cũng sợ đến chết trận
Tất cả mọi người ở đó cũng đơ luôn tại chỗ
Nhưng rất nhanh sau đó, Lý Hạo giận không kìm được nói: “Tiêu Thanh, mày xong đời rồi, vậy mà lại dám hành hung Vương thiếu.
Mày có biết bố của anh ấy là ai không? Ông ấy Vương sở của sở cảnh sát, mày cứ đợi mà ăn cơm tù đi!
Dứt lời, anh ta rút điện thoại ra, bầm một dãy số.
“Vương sở trưởng, cháu là Lý Hạo ạ, con của bác đang ở hộp đêm bị một tên không có mắt đánh bị thương, bắc mau cho người đến bắt hắn, vâng vâng vâng, cháu sẽ trông chừng hắn, chờ ngài qua đây"
Gác máy, Lý Hạo giận dữ nói: "Nếu mày biết thức thời, thúc thủ chịu trói, theo tao đến cục, nếu không lúc Vương sở trưởng tới đây, mày nhất định sẽ rất thảm đấy."
Tiêu Thanh bước tới ngồi xuống số là, châm một điều thuốc, miệng phả ra một làn khỏi: "Tao chờ bố nó ở đây.
Tao muốn xem thử xem rốt cục là ai thảm hơn ai
Vương Hằng đứng dậy, mắng Lý Hạo: “Không phải mày muốn nhờ tao trước mặt bố tạo đề bạt mày, nói cho vài câu tốt đẹp hay sao?" “Thế mày còn ngơ ra đẩy làm gì, mau đánh nó cho tao!
Lý Hạo liên miệng nói.
“Tiêu Thanh, là mày tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, đừng trách tạo không khách khi
Dứt lời, anh ta nhằm hướng Tiêu Thanh tung lên một đòn.
Tiêu Thanh chụp lấy tay anh ta, nhẹ nhàng như không.
“A! Đaul.
Ngôn Tình Sắc
Lý Hạo oai oái kêu lên.
Tiêu Thanh quảng hấn lên số phá “Vì một tên cặn bã như này mà diễu võ giương oai trước mặt anh họ, mày ngứa đòn có phải không?”
Lý Hạo lẩm bẩm nói: "Tao phải thăng chức mà anh họ, bây giờ tao muốn lên chức đội trưởng.
Mày để tạo đánh một tí, Vương thiếu mà vui thì sẽ nói tốt cho tạo với ba hắn vài câu thì tao có thể lên chức đội trưởng, mày phải phối hợp với tạo có biết không?" “Phối hợp cái đầu nhà mày!"
Tiêu Thanh đập một cái vào đầu anh ta.
Lý Hạo giận dữ hét: “Vậy chờ tới lúc bố anh ta đến rồi, tao xem may có còn ngông cuồng được không!” “Tao chờ xem."
Tiêu Thanh dùng một cước đá văng Lý Hạo.
Bày ra bộ dạng không có tiền đồ như thế, cần nhờ quan hệ mà thăng tiến, đúng là khiến anh mất mặt.
Mà Lưu Dương và Trương Thành Khải cũng đã bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
“Tiêu Thanh, cậu đừng làm to chuyện, lúc đó Vương Hằng t tem ban tôi, bị tôi bắt ngay tại trận, tôi đánh hắn, tình lý như vậy, tình lý như thế, ba hắn cũng không thể bắt tôi." “Nhưng nếu bây giờ cậu đánh hắn, tính chất khác nhau, hơn nữa cậu còn ra tay nặng như thế, ba hắn đến đây sẽ bắt lấy cậu, cậu ít nhất cũng phải ngồi tù ít nhất vài năm!