Lời nói vừa xong, tất cả im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Thanh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hai năm trăm mươi tỷ
Con số này không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
So với gia sản nhà họ Tiêu, chưa đến một phần nghìn.
Nhưng Tiêu Thanh là đứa con bị gia đình họ Tiêu ruồng bỏ.
Làm sao anh ta có thể có nhiều tiền để mua nhiều quả óc chó Cổ Ngoan như vậy?
Tiêu Thanh cầm lên mấy quả xem thử.
Cảm giác cầm trong tay cũng không đến nỗi, liền quay sang hướng Tiêu Hằng: "Xe Ferrari có thể đưa cho tôi được chưa?"
Tiêu Hằng ban đầu sửng sốt.
Sau đó tức giận nói: "Chắc chắn anh đang diễn kịch, anh mời ông Ngô diễn kịch cùng anh, tôi không tin anh mua nhiều quả óc chó như vậy."
Ông Ngô liền giận giữ: "Này cậu, cậu nói năng cho đàng hoàng.
Tôi là làm ăn minh bạch ở Cổ Ngoan Nghĩa Cảnh, có thương hiệu nổi tiếng, sẽ vì một chiếc xe Ferrari mà diễn kịch sao?" “Hơn nữa, ngài Tiêu đây còn dám bỏ ra hai năm mươi tỷ để mua nhiều quả óc chó Cổ Ngoan, giống với người thiếu nợ chiếc Ferrari lắm sao?" “Cho nên, đừng dùng suy nghĩ hạn hẹp của cậu mà nhìn nhận việc làm ăn giữa tôi và ngài Tiêu!”
Tiêu Hằng định nói gì đó, nhưng Tiêu Chính Thành liền nói: "Dựa theo danh tiếng của ông chủ Ngô, ông ấy sẽ không làm như vậy để hợp tác diễn kịch với Tiêu Thanh.
Mặc dù tôi không biết Tiêu Thanh lấy đâu ra nhiều tiên như vậy, có thể mua nhiều quả óc chó Cổ Ngoan này, nhưng mà tôi tin chắc rằng, đây không phải diễn kịch, nhân phẩm của ông Ngô đây đã khẳng đình điều đó.
"Cho nên, con thua rồi.
Hãy đưa chiếc Ferrari cho Tiêu Thanh như đã hứa “Nhà họ Tiêu chúng ta kinh doanh nhiều năm nay, lấy chữ tin làm trọng, nếu con không nói đến chữ tín cũng được.
Sau này tài sản của nhà họ Tiêu, sẽ không có liên quan gì đến con"
Tiêu Hằng nghiến răng.
Vì tài sản nhà họ Tiêu, anh ta liền thỏa hiệp.
“Chẳng phải chỉ là chiếc Ferrari thôi sao, tôi cho anh đấy cái đồ tội nghiệp"
Anh không can tâm ta ném chìa khóa chiếc Ferrari về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh nhìn Tiêu Nguyệt: “Anh ba đã nói sẽ tặng em một chiếc xe, coi như chiếc Ferrari này của Tiêu Hằng thuộc về em, ngày mai kêu anh ta dẫn em đi sang tên.
Tiêu Nguyệt vui mừng khôn tả.
*Cảm ơn anh ba!”
Cô cầm lấy chiếc chìa khóa, hạnh phúc vô cùng.
Tiêu Hằng trong lòng rỉ máu.
Chiếc Ferrari hai tỷ tư mới mua chưa được bao lâu, vừa chạy được hai tháng đã bị anh ta cướp mất, chỉ thấy tim như vỡ nát.
“Hàng tôi đã nhận đủ, ông có thể về rồi.
Tiêu Thanh nói với ông Ngô.
“Vâng, ngài Tiêu
Ông Ngô liền rời đi,
Tiêu Thanh tiện tay lấy một quả óc chó, thảy sang chỗ Tiêu Vũ: "Đây, cho anh một quả, đã vừa lòng chưa?" “Cộng thêm tiền lãi, anh phải đưa tôi hai quả”
Tiêu Vũ nói.
Tiêu Thanh bốc một năm quả óc chó, ném về hướng Tiêu Vũ: "Coi như tôi thưởng cho tên nghèo tôi nghiệp như anh" "Mày
Tiêu Vũ muốn măng người.
Nhưng nghĩ lại một quả giả chín trăm, một năm khoảng năm sáu quả, vị chỉ là khoảng năm tỷ bốn triệu, thôi thì không tính toán với Tiêu Thanh, vội ngồi xuống nhặt mấy quả lên.
"Em gái, đi lấy búa đến đây.
Tiêu Thanh nói.
“Anh ba, anh muốn làm gì?”
Tiêu Nguyệt bèn hỏi.
"Đập quả óc chó cho bố anh và em ăn"
Tiêu Thanh đáp.
"Há?"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Tiêu Thanh, cậu có bị điện không vậy, cậu muốn đập vỡ quả óc chó chín trăm triệu này ra để ăn sao?”
Thím tư, mẹ của Tiêu Nguyệt ngờ vực hỏi.
Tiêu Thanh cười: "Không ăn thì tôi mua nhiều như vậy để làm gì?"
Cả đảm người không nói gì.
Tiêu Nguyệt nói: "Anh ba, mấy quả óc chó này quá đắt, đừng đập ăn nó.”
Tiêu Thanh cười: “Anh ba không thiếu tiền, đi lấy búa đi
Tiêu Nguyệt tiếc đứt ruột, không đi lấy búa
Tiêu Hằng nhịn không được bèn lên tiếng: “Lại giả tạo rồi, để tôi đi lấy, tôi muốn xem xem, anh ta có nỡ đập không!”
Rất nhanh, Tiêu Hằng đã đem búa tới đưa cho Tiêu Thanh.
Nhận búa, Tiêu Thanh đập xuống, lần lượt từng quả óc chó
Cổ Ngoan vỡ ra.