Tiêu Thanh lạnh lùng đáp: “Muốn ăn, tự bỏ tiền ra mua về rồi đập mà ăn, tôi thà đổ đi còn hơn cho đám người hổ báo mấy người ăn.
Đám người nhà họ Tiêu tức chết, từng người quay lại măng chửi Tiêu Thanh.
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Tiêu Thanh rửa mặt cho Tiêu Vĩnh Nhã, Tiêu Vĩnh Nhã bèn hỏi: "Con trai, vợ con đầu, sao con bé lại không đến?
Tiêu Thanh cười đáp: “Tối hôm trước, Thiên Lam gọi điện cho con, biết là bố bị trở thành người thực vật, liền muốn ngay trong đêm đến, đón bố về Cổ Cảnh.
Về sau hai đứa con chăm sóc bo." “Muộn vậy rồi nên con không muốn cô ấy tới đây, chắc là hôm nay cô ấy tới nơi.
Tiêu Vĩnh Nhã không khỏi xúc động: "Con bé Thiên Lam này đúng là người tốt, có được người vợ như vậy, là phúc phần cả đời con, nhất định phải biết trân trọng, phải đối tốt lại với nó nghe chưa?" “Con biết rồi bố
Tiêu Thanh mim cười.
Lúc này, điện thoại anh vang lên.
Nhìn thấy Mục Thiên Lam gọi đến, vội bắt máy ngay.
“Tiêu Thanh, em đã cho nhân viên nghỉ cả rồi, có mua ít quà mang đến Nghĩa Cảnh, anh gửi định vị cho em, không cần đến đón em đâu, anh ở đó chăm sóc bố, em tự qua chỗ anh là được rồi.
“Anh biết rồi bà xã, lái xe từ từ thôi biết chưa?" “Em biết rồi, tin tưởng em"
Vừa cúp máy, Tiêu Thanh liên gửi định vị cho Mục Thiên Lam.
Sau đó nói với Tiêu Vĩnh Nhã.
“Tốt quá rồi!”
Tiêu Vĩnh Nhã rất vui mừng, “Ông nội con nếu thấy con lấy được một cô vợ vừa xinh đẹp, lại vừa hiểu chuyện như vậy, chắc chắn cũng sẽ vui giùm con."
Tiêu Thanh cười: "Người khác thì con không cần, chỉ cần bố vui là được rồi.
“Bố đương nhiên vui rồi!”
Tiêu Vĩnh Nhã cười lớn đến mang tai.
Chiều hôm đó.
Tết cũng sắp đến gần, vậy nên rất nhiều công ty đã bắt đầu nghỉ lễ.
Vì lý do này mà có rất nhiều họ hàng đến gia đình họ Tiêu chúc mừng năm mới.
Nhà họ Tiêu vô cùng náo nhiệt.
“Ông nội nhìn xem, Tô Phượng bạn gái con, người Bắc
Châu, có xinh không ạ?
Tiêu Mân quàng vai một cô gái quyến rũ cười nói.
Tiêu Chính Thành cười gật đầu: “Làm công việc gì?” Tô Phượng đáp: "Ông nội, con mở tiệm bán mỹ phẩm, còn gia đình con thì mở một xưởng dệt.
Tuy không giàu có như nhà họ Tiêu, nhưng cũng có tài sản khoảng sáu trăm tỷ" "Tot låm, tot lam."
Tiêu Chính Thành cả mặt hài lòng.
Sau đó, nhìn một lượt con cháu nhà họ Tiêu: "Mấy đứa tuổi cũng không còn trẻ nữa, trừ Tiêu Thanh là đã kết hôn.
Còn lại, nam thì chưa có vợ, nữ cũng chưa có chồng.
Năm nay phải năng suất hơn cho ông để có thể tổ chức mấy tiệc đám cưới.
Đã nghe rõ chưa?" “Nghe rõ rồi ông nội
Đám con cháu nhà họ Tiêu lớn tiếng đáp lại.
Tiêu Mẫn ôm Tô Phượng đắc ý nói: "Tiêu Thanh, vợ của anh có xinh đẹp bằng bạn gái tôi không?”
Tiêu Thanh liền nói: "Tôi sợ là động chạm đến lòng tự ái của anh, xin không trả lời "Ha ha ha!"
Tiêu Mẫn cười lớn.
“Hay là lòng tự ái của anh bị động chạm rồi? Không cần nghĩ cũng biết, vợ của anh không đẹp bằng bạn gái tôi" “Đương nhiên rồi!” Bác gái hai liền nói: "Vợ cậu ta chắc chặn rất xấu, nên mới không dám đưa đến nhà họ Tiêu, sợ bị chê cười." “Nhất định là như vậy rồi!”
Cả đám người đều đồng tình hưởng ứng.
Tiêu Vĩnh Nhã mỉm cười: “Chị dâu, chi nhầm rồi.
Con dâu tôi không những không xấu mà còn đẹp như là ngôi sao vậy?” "Hừ!" Bác hai lại ậm ừ: “Anh là bố của Tiêu Thanh, vợ của Tiêu Thanh cho dù xấu như quỷ chế cũng phải nói là đẹp.
Dù sao cũng chắc chắn là xấu xí.
Tuyệt đối không xinh đẹp bằng bạn gái của con trai tôi!”
Bà ta rất quả quyết.
Đúng lúc này, quản gia chạy vào "Thưa ông, bên ngoài có một người con gái rất xinh đẹp, hình như tên là Mục Thiên Lam, nói là con dâu là họ Tiêu, nhà họ Tiêu chúng ta có con dâu nào tên Mục Thiên Lam sao?"
Tiêu Thanh vốn dĩ để ngoài tại những lời của bác ta.
“Mục Thiên Lam?"
Tiêu Chính Thành nhíu mày, sau đó lặc lặc đầu.
“Chưa từng nghe nói."
Người ông ta muốn hỏi là cô gái nào.
Lúc này.
Woww!