“Nếu cô ta sợ xấu hổ, tại sao lại còn chụp những bức ảnh này?”
“Đúng thế!”
Tiêu Hằng nói:
“Theo con thấy, vợ anh ta chỉ là một đứa trà xanh, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại rất lẳng lơ, tạo đủ kiểu dáng cho người ta chụp, nói không chừng chuyện ngủ với người khác để kiếm tiền cũng là thật!"
Bốp!
Tiêu Thanh tát vào mặt Tiêu Hằng rồi hét lên:
“Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem tôi có đánh chết cậu không!”
Tiêu Hằng ôm lấy mặt, máu chảy ra từ khóe miệng, đầu ong ong.
Thím tư lập tức bùng giận:
“Vợ cậu không sạch sẽ, làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, bị người ta tung tin còn không cho người ta nói sao, còn dám ra tay đánh người, sao cậu ngang ngược như vậy hả, còn coi luật pháp ra gì không? Hay là nghĩ cánh của cậu đã cứng, chúng tôi không làm gì được cậu?”
Tiêu Thanh chỉ tay về phía thím tư, lạnh lùng nói:
“Các người muốn sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng không thể xúc phạm vợ tôi, nếu bây giờ còn ai dám động đến cô ấy, cho dù là người lớn, tôi cũng sẽ bồi cho một cái tát, không tin các người có thể thử xem.”
“Dọa dẫm chúng ta phải không?” Bác gái cả chống nạnh hai tay, tức giận nói:
“Tôi nói đấy, vợ cậu là một con đàn bà bẩn thỉu, cậu có thể làm gì tôi?”
Tiêu Thanh giơ tay lên chuẩn bị tát, Mục Thiên Lam liền vội vàng kéo lại, tức giận nói với người nhà họ Tiêu:
“Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần Tiêu Thanh có thể hiểu là được rồi, còn mấy người nghĩ gì tôi không quan tâm, nói tôi là con điểm cũng được, tiện nhân cũng được, dù sao tôi sống với chồng tôi chứ không phải với mấy người, tùy mấy người!”
Mục Thiên Lam không muốn Tiêu Thanh đánh người thân vì cô.
Đó là điều cô không muốn nhìn thấy.
Vì vậy, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả chứ không muốn gây thêm rắc rối cho Tiêu Thanh.
Mặc dù đã gây ra phiền phức rồi nhưng có thể làm giảm đi cũng sẽ tốt hơn.
“Bà xã, anh không muốn em bị sỉ nhục"
Tiêu Thanh đau lòng nói.
Mục Thiên Lam cười với anh:
“Chỉ cần anh tin tưởng sự trong sạch của em, em sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cho nên, nghe lời em, đừng vì chuyện này mà tức giận, em vẫn có thể chịu được."
Tiêu Thanh rất muốn ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, rõ ràng đây là vết sẹo cô sợ người khác vạch ra nhất, nhưng chỉ vì anh mà cô phải chịu đựng vết thương trong lòng, tìm đâu ra được một người vợ tốt như vậy chứ!
"Hừ!"
Tiêu Mân tức giận hừ:
“Tưởng rằng đập vỡ điện thoại của tôi, tôi sẽ không thể cho mọi người xem những bức ảnh đó được sao? Trong thẻ nhớ của tôi vẫn còn đấy!”
Nói xong, anh ta mượn điện thoại của Tiêu Vũ để mở ra.
“Đủ rồi, Tiêu Mẫn!”
Tiêu Chính Thành vỗ bàn nói:
“Biết rằng mấy đứa đố kị với Tiêu Thanh, không chịu được nó có vợ đẹp, nhưng mấy năm nay, có người nổi tiếng nào không chụp những bức ảnh lộ liễu này không?”
“Chỉ cần tâm hồn đẹp, cháu đưa những bức ảnh đó ra thì có thể thay đổi được gì? Cháu lại được cái gì hả?”
Tiêu Mân nói:
“Cháu không có được cái gì cả, nhưng cháu có thể cho mọi người thấy vợ của Tiêu Thanh dơ bẩn đến mức nào!”
Vừa dứt lời, anh ta liền mở thẻ nhớ ra, tìm những bức ảnh bikini của Mục Thiên Lam, đưa tới trước mặt đám người bác gái.
“Bác cả, mẹ, thím tư, cô, mọi người xem đi, vợ Tiêu Thanh có phải rất ghê tởm không?”