**********
“Con nhẫn nhịn, không có nghĩa là con sẽ không tức giận, lần này con thực sự rất tức, vì vậy, con phải đấu với họ một trận, để bọn họ biết thế nào là trèo cao."
Tiêu Vĩnh Nhã có thể hiểu được tâm trạng của Tiêu Thanh.
Về nhà ăn Tết không những không được mọi người chào đón, đến cả việc đưa vợ về cũng bị mọi người hắt nước bẩn, không chừa một chút mặt mũi nào.
Cho dù tính tình Tiêu Vĩnh Nhã ông rất tốt cũng cảm thấy rất tức giận.
Huống hồ là một đưa tính tình không chịu được một hạt sạn trong mắt giống hệt mẹ nó như Tiêu Thanh sao có thể không tức giận được chứ? Tuy nhiên ông vẫn khuyên nhủ:
“Tiêu Thanh, chúng ta không cần so đo mà cũng không so đo được với bọn họ, càng không cần phải hơn thua với họ, cả nhà chúng ta chỉ cần sống vui vẻ hòa thuận là được rồi.”
“Con nói có đúng không, con dâu?”
Ông nhìn sang Mục Thiên Lam, hi vọng cô có thể khuyên nhủ được Tiêu Thanh.
Bởi vì ông sợ rằng, nếu Tiêu Thanh đấu thua nhà họ Tiêu, sẽ bị bọn họ giễu cợt, khinh thường, chửi rủa.
Nhưng nếu thắng, bọn họ cũng nuốt không trôi cục tức này, sẽ bảo nhà họ Trần đối phó với Tiêu Thanh.
Ông rất sợ nhà họ Trần.
Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Bọn họ thực sự quá tàn nhẫn!
Ỷ vào việc có tiền, cậy quyền cậy thể, liền không coi người nhà họ Tiêu ra gì, suýt chút nữa đã đánh chết ông trước mặt ông cụ, ông có thể không sợ sao?
“Bố, bố nói đúng”
Mục Thiên Lam gật đầu, liền chuyển đề tài:
“Nhưng mà, những gì Tiêu Thanh nói cũng không sai, người lương thiện thường dễ bị bắt nạt."
“Chúng ta không so đo với người nhà họ Tiêu, chẳng qua muốn để bọn họ biết rằng, cho dù rời khỏi nhà, chúng ta cũng có thể sống rất tốt, không cần phải chịu đựng bọn họ, càng không cần nhớ nhung số tài sản của nhà họ.”
“Vì vậy, con đồng ý với cách làm của Tiêu Thanh”
“Bởi vì con không ưa nổi dáng vẻ bọn họ bắt nạt Tiêu Thanh, xem thường cả nhà chúng ta, tuy là chúng ta không bằng bọn họ nhưng không phải không có nhà họ Tiêu thì chúng ta sẽ không thể sống được”
Tiêu Vĩnh Nhã có thể hiểu được tâm trạng của con trai và con dâu.
Cũng không khuyên nhủ nữa.
Một lúc sau, bọn họ đã tới khách san Bulgari.
Đặt một phòng tổng thống, cống Tiêu Vĩnh Nhã vào phòng, bảo Mục Thiên Lam chăm sóc ông một lát, sau đó đến quầy lễ tân khách sạn.
“Ồ, đây không phải là Tiêu Thanh sao?”
Một cô gái mặc bồ đồ công sở đang đứng trước quầy lễ tân nhìn Tiêu Thanh cười hỏi.
“Lớp trưởng, là cậu sao”
Tiêu Thanh mỉm cười, lúc nãy, Mục Thiên Lam đặt phòng còn anh cõng Tiêu Vĩnh Nhã, nên không để ý, bây giờ mới phát hiện cô gái trong quầy lễ tân hoá ra lại là Chu Vân lớp trưởng thời cấp ba ở Nghĩa Cảnh của anh.
"Đúng vậy."
Chu Vân cười:
“Năm lớp mười hai, cậu đột nhiên biến mất, nghe nói cậu bị đánh gãy tay chân ném ra khỏi nhà họ Tiêu, những năm này hẳn là rất vất vả đúng không?"
Tiêu Thanh khẽ cười:
“Cũng tàm tạm."
“Nhìn cậu ăn mặc như này cũng biết được cậu sống không ra gì rồi.”
Chu Vân tỏ vẻ khinh thường nói:
“Tôi cũng không phải là nhân viên lễ tân gì cả, mà là quản lý sảnh của khách sạn, lương mỗi tháng trăm triệu, nhân viên lễ tân về quê ăn tết, tôi phải làm thay mấy ngày, cậu đừng nghĩ tôi như vậy là được, tôi cũng chưa kém cỏi đến mức đó."
“Quản lý sảnh, cũng giỏi đấy chứ."
Tiêu Thanh cũng biết lớp trưởng đang khoe khoang.
“Chắc chắn là tốt hơn cậu rồi.” Chu Vân đắc ý cười, nói:
“Phòng rẻ nhất ở khách sạn Bulgari mỗi đêm cũng phải ba bốn triệu, nhìn cậu sống cũng không tốt lắm, đừng ở đây lãng phí tiền nữa, sang bên kia ở đi, bên đó giá rẻ, phù hợp với cậu hơn.” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Tiêu Thanh cười:
“Tôi không đặt phòng, tôi chỉ muốn hỏi cậu là trưa ngày mồng một Tiêu Chính Thành sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở phòng nào?”
“Phòng Như Ý”
Chu Vân buột miệng.
“Sao, cậu muốn chúc thọ ông nội cậu à?”
Tiêu Thanh lắc đầu:
“Tôi muốn tổ chức tiệc mừng thọ năm mươi cho bố tôi, còn phòng tiệc nào đối diện phòng Như Ý không, tôi đặt một phòng, tốt nhất là kiểu có thể đặt được một trăm bàn ấy.”
Phì.
Chu Vận đột nhiên cười bắn lên: