**********
“Đây là khách sạn Bulgari đấy, một bàn gần trăm triệu, một trăm bàn giá phải ba bốn tỷ đấy, cậu trả nổi sao?”
Tiêu Thanh đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói tức giận truyền tới.
“Thứ hôi hám này, cút ra ngoài cho tôi, tôi phải xử lý công việc, đừng làm bẩn quần áo thương hiệu Italia của tôi.”
Vừa dứt lời, Tiêu Thanh liền thấy có ai đó đang đẩy anh một cái.
Sau đó liền thấy một người đàn ông trẻ mặc vest đi giày xuất hiện ở quầy lễ tân.
“Cậu chủ Quách, là cậu sao.”
Chu Vân lập tức cười tươi.
"Ừ."
Quách Chí Văn gật đầu, ngạo nghễ nói:
“Lần trước không phải tôi đã đặt sáu mươi bàn ở phòng Vạn Thọ rồi sao? Đặt thêm cho tôi hai mươi bàn nữa.”
Nói xong, anh ta đặt thẻ ngân hàng lên quầy.
"Được ạ!”
Chu Vân bắt đầu thực hiện trên máy tính.
Lúc này, Tiêu Thanh nói với vẻ bất bình:
“Anh chen hàng trắng trọn như vậy không hay lắm đâu?”
"Ôi!"
Quách Chí Văn khó chịu.
“Anh là cái thá gì hả? Mặc đồ trên mạng, tôi lấn hàng thì có làm sao?” “Đồ nghèo kiết xác như anh có thể đem lại bao nhiêu lợi ích cho khách sạn Bulgari chứ?"
“Tôi nói cho anh biết, tôi là khách Vip của khách sạn, chi phí mỗi năm tôi đóng góp lên tới ba bốn tỷ, tiệc mừng thọ năm mươi của bố tôi cũng đặt bảy mươi bàn, mỗi bàn một trăm năm mươi triệu, tổng cộng hơn mười tỷ đấy, anh có nhiều tiền để tiêu như vậy sao?”
“Không có thì cút ra xa một chút, đừng đứng bên cạnh tôi, tôi sợ quần áo rách rưới của anh làm bẩn đồ hiệu của tôi.”
Chu Vân cũng trừng mắt nhìn Tiêu Thanh, tức giận nói:
“Cậu Quách đây là cậu chủ của công ty bất động sản Hưng Thịnh mới nổi ở Nghĩa Cảnh, tài sản của công ty này đã vượt xa nhà họ Tiêu cậu, rất có tiếng tăm ở Nghĩa Cảnh đấy.”
“Đừng nói là cậu, ngay cả ông nội cậu cũng phải nhường cậu Quách đây, anh ta lấn hàng cậu bất mãn cái gì chứ?”
"Ồ."
Anh ta tò mò quan sát Tiêu Thanh, cười đều nói:
“Anh ta là con cháu họ Tiêu sao?”
“Đúng vậy, cậu Quách!”
Chu Vân gật đầu nói:
“Cậu ta là cậu ba nhà họ Tiêu, hai mươi năm trước bị đánh gãy tay chân ném ra khỏi nhà, vì vậy cậu ta vừa là người nhà họ Tiêu, nhưng cũng không phải."
Quách Chí Văn gật đầu:
“Chẳng trách anh ta ăn mặc rách rưới như vậy, hóa ra là đồ bỏ đi của nhà họ Tiêu.”
Nói tới đây, anh ta lại nhìn về phía Tiêu Thanh giả bộ nói:
“Không nói tới anh là đồ bỏ đi, cho dù là cậu chủ nhà họ Tiêu thì sao chứ? Nhà họ Tiêu các anh phải cầu xin bố tôi cấp một số dự án bất động sản, suốt ngày mời bố tôi đi ăn, đưa đi đây đi đó, bố tôi ngại quá mới đưa cho các anh một ít công trình đấy.”
“Nói khó nghe hơn một chút, trong mắt nhà họ Quách chúng tôi, nhà họ Tiêu các anh chỉ là một kẻ ăn bám, tôi lấn hàng anh khó chịu cái gì chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Thanh có chút tức giận.
“Anh là khách Vip, tôi là khách hàng kim cương đen, cao hơn anh mấy bậc, anh lấy tư cách gì chen hàng với tôi!”
Nói xong, anh lấy ra một chiếc thẻ đen, đặt lên bàn lễ tân, nói với Chu Vân:
“Mở to mắt chó của cậu ra mà xem, rốt cuộc ai mới là khách hàng ưu tú hơn của Bulgara.”
"Hừ."
Quách Chí Văn liếc thẻ đen, khinh thường nói:
“Không phải chỉ là một chiếc thẻ ngân hàng màu đen thôi sao, giả bộ cái gì chứ, làm như tôi không có thẻ đen vậy.”
Anh ta vừa dứt lời.
Chu Vân kinh hãi kêu lên.
“Ôi trời!.
Đây...đây là thẻ khách hàng Vip kim cương đen của ngân hàng Hoa Kỳ, phải có hơn ba mươi nghìn tỷ tiền gửi ngân hàng mới có tư cách có được thẻ này, được hưởng đãi ngộ của khách hàng kim cương ở bất cứ khách sạn quốc tế nào, hơn nữa mọi chi phí đều được chiết khấu hai mươi phần trăm, đẳng cấp của thẻ này cao hơn rất nhiều so với thẻ VIP chỉ được giảm năm phần trăm của cậu Quách đấy.”
Nói tới đây, cô liền cúi người thật sâu với Tiêu Thanh.
“Thực sự xin lỗi quý khách, vừa rồi tôi có mắt như mù, mạo phạm ngài, mong ngài bỏ qua cho tôi!”
Chu Vân có thể không sợ sao?