"Mẹ nó chứ." Tiêu Vũ đá Mục An
Phong một cái, tức giận nói: "Cậu đừng vui mừng quá sớm, anh rể cậu đánh cậu Hoàng thành ra nông nỗi này.
Một khi cậu Hoàng nhờ bố mình giúp đỡ thì anh rể cậu chết chắc đấy, ngay cả cậu cũng phải chết.
Đến lúc đó, tôi sẽ đốt một chiếc Lamborghini giấy cho cậu."
Quả nhiên, anh ta vừa nói xong thì Hoàng Thiệu Kiệt hét lên với Tiêu Thanh: “Mày đợi đó cho tao, tao sẽ bảo bổ tao gọi mấy xe người tới chém chết mày
Dứt lời, anh ta gọi điện thoại cho bố.
"Hu hu hu, bố ơi, con bị người ta đánh, xe cũng bị người ta đập nát rồi, bố mau đem mấy chục xe người tới trường đua làm chỗ dựa cho con đi!”
Hoàng Kim Long giận tím mặt: "Đứa nào chán sống dám đánh con trai ông đây vậy hả? Con bảo nó đợi đó, bố đưa người qua chặt đứt hai chân nó, ném nó cho cá mập ăn!”
Tút tút tút...!
Điện thoại bị cúp ngang.
Hoàng Thiệu Kiệt giận bừng bừng nói: "Mày đợi đó cho tạo, bổ tạo đem người tới, giết mày cho cá mập ăn
Sau đó, anh ta lại uy hiếp Mục Thiên Lam: "Nếu không muốn chồng cô chết thì nhanh chóng cởi quần áo trước mặt tôi, nếu không hôm nay chồng cô nhất định phải chết!"
Anh ta vừa dứt lời thì khóe mắt Tiêu Thanh cũng híp lại: “Tao thấy năm nay mày không muốn đón tết rồi, vậy tao sẽ thành toàn cho mày!
Nói xong, anh sải bước về phía Hoàng Thiệu Kiệt.
“Mày muốn làm gì?” Hoàng Thiệu Kiệt hoảng sợ: "Bố tao đang trên đường tới rồi, nếu mày dám đánh tao, mày chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cho nên tạo khuyên mày một câu là đừng làm loạn.
Nếu không, không chỉ có mày chết mà vợ mày...!
"Aaa!"
Anh ta còn chưa nói xong, tay trái đã bị Tiêu Thanh bẻ gãy.
Sau đó, anh lại bẻ gãy tay phải của anh ta.
Hoàng Thiệu Kiệt năm trên mặt đất trong sự đau đớn, nói không ra lời, nước mắt giàn giụa, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, chỉ có anh ta mới biết mình đau đớn như thế nào.
Ôi trời
Đám con cháu nhà họ Tiêu hít sâu vào một hơi, cảm thấy vô cùng sợ hãi vì Tiêu Thanh quá tàn nhân!
“Điện rồi! Cậu điên thật rồi!” Tiêu Vũ chạy tới trước mặt Tiêu Thanh rồi nói bằng giọng tức giận: "Cậu Hoàng là con trai duy nhất của ông Hoàng, cậu bẻ gãy hai tay anh ta, lát nữa ông Hoàng đến đây, không chỉ cậu chết chắc mà cả nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ gặp nạn.
“Cậu muốn chết tôi mặc kệ, nhưng cậu có thể đừng hại cả nhà họ Tiêu chúng tôi không hả?"
Tiêu Thanh nói bằng giọng lạnh lùng: "Nhà họ Tiêu mấy người đều là một đảm không biết máu mủ ruột rà là gì.
Mấy người sợ nhưng tôi thì không, đừng so sánh tôi với mấy người, mấy người không xứng!"
"Được, cậu thì có gan rồi." Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi lát nữa ông Hoàng tới, đừng sợ tới mức đi hết ra quần là được."
Nói tới đây, anh ta hét lên: "Các anh em, chúng ta đi thôi, kẻo lại bị loại người không biết sống chết này liên lụy.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải để xe lại, nếu không tôi đánh vỡ đầu anh!” Tiêu Thanh túm lấy cổ áo Tiêu Vũ rồi nói.
Tiêu Vũ lấy chìa khóa ra đưa cho
Tiêu Thanh.
Anh ta tin rằng, Tiêu Thanh không thể sống sót rời khỏi trường đua, đợi Tiêu Thanh chết rồi, anh ta sẽ vào lại trường đua lái xe rời đi nên cứ đưa chìa khóa anh để tránh bị ăn đòn.
Sau đó, đám người họ Tiêu vội vàng ra khỏi trường đua.
"Chúng ta ở đây đợi tin chết của tên súc sinh Tiêu Thanh kia đi.
Đi tới bên ngoài bãi đỗ xe, Tiêu Vũ nói.
Đám người Tiêu gia đều đậu xe bên ngoài chờ đợi.
“Tiêu Thanh, hay là chúng ta đi trước đi." Mục Thiên Lâm có chút sợ hãi nói.
Tiêu Thanh cười với cô.
"Dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ đỡ được mà.
Bà xã không cần phải sợ, anh đưa em đi đua tiếp."
Nói xong, anh kéo Mục Thiên Lam lên xe Ferrari, đưa chìa khóa xe Lamborghini cho Mục An Phong: lái chậm một chút, đừng vượt quá tốc độ một trăm hai mươi kilomet trên
“Vâng Mục An Phong cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cậu ta bước lên chiếc
Lamborghini rồi khởi động xe, từ từ lượn một vòng.
“Ôi ôi! Tôi cũng có Lamborghinil imgwebtruyen