**********
“Tiêu Thanh nhà mình đúng là có tiền đồ, có thể kết bạn với Long Soái.” Tiêu Vĩnh Nhã uống cũng nhiều, phấn khích cười nói, sau đó lại xúc động nói: “Nếu mẹ của Tiêu Thanh có thể nhìn thấy thành tựu ngày hôm nay của nó chắn chắn sẽ rất vui mừng!”
Mục Thiên Lam hiếu kỳ hỏi: "Bố, mẹ của Tiêu Thanh là người ở đâu? Mấy năm nay có tin tức của bà ấy không?”
Tiêu Vĩnh Nhã lắc đầu: "Bố chỉ biết bà ấy tên là Thẩm Thị Thu, bố quen bà ấy ở đại học Thanh Hoa, nhưng về gia thế của mình thì bà ấy lại luôn luôn không nói đến, cho nên bố cũng không biết.
Nhưng bà ấy ra tay rất hào phóng, vì bà ấy là con gái của một gia đình lớn.” “Mấy năm nay bổ suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy sở dĩ bà ấy đi không từ biệt, bỏ lại bố con chúng ta chính là vì phải chịu sự uy hiếp của người nhà, nếu không thì bà ấy cũng sẽ không rời bỏ bố con chúng ta.”
Mục Thiên Lam gật gật đầu, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Đúng lúc này, quản lý khách sạn đi vào sảnh VạnThọ, mang theo một hộp đại lễ đến trước mặt Tiêu Vĩnh Nhã, cung kính nói: "Ông Tiêu, có người nhờ tôi chuyển một phần hậu lễ cho ngài.”
Tiêu Vĩnh Nhã hỏi: "Người nào tặng?" “Là một phu nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi tặng.
Oanh
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong như bị điện giật, thân thể khẽ run rẩy, ông ấy từ từ đứng lên, bờ môi run rẩy thốt lên: “Chẳng lẽ...!là bà ấy tặng?”
Mục Thiên Lam nghe xong, lập tức biết được người mà Tiêu Vĩnh Nhã nhắc tới là ai.
Vì vậy lập tức hỏi người quản lý khách sạn: “Phu nhân kia đâu rồi?” “Bà ấy đưa lễ vật cho tôi, để tôi giao cho Tiêu gia Tiêu Vĩnh Nhã, sau đó đã lên một chiếc RollsRoyce đi rồi.” “Đi được bao lâu rồi?” Mục Thiên Lam hỏi, cô có một dự cảm rất mãnh liệt, phu nhân tặng quà chính là mẹ của Tiêu Thanh, tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Cô đặt biệt muốn hỏi của mẹ Tiêu Thanh rằng tại sao năm đó lại rời bỏ Tiêu Thanh, vì sao lại không nhận lại Tiêu Thanh.
“Đã đi được hai tiếng rồi, khi bà ấy đưa tôi lễ vật đã đặc biệt dặn dò rằng sau khi tiệc sinh nhật của Tiêu gia kết thúc mới được đưa lễ vật cho ông Tiêu.
Cho nên ngay sau khi kết thúc tiệc, tôi mới đưa lễ vật đến.
Quản lý khách sạn trả lời.
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong, nước mắt của ông ấycũng bắt đầu rơi xuống.
"Là Thu, nhất định là Thu, bà ấy không muốn gặp bố, không muốn để bố nhìn thấy bà ấy cho nên mới làm như vậy."
Ông ấy khóc rất thương tâm.
Lúc này, Tiêu Thanh đã đưa bọn Long Soái trở về.
“Bố, sao bố lại khóc?”
Tiêu Thanh hỏi.
Ngô Tuệ Lan nhanh miệng nói: “Hơn hai tiếng trước mẹ cậu đến đưa lễ vật cho bố cậu, để quản lý khách sạn chuyển hộ, sau đó đã lên RollSRoyce rời đi rồi, bà ấy không muốn bố cậu nhìn thấy, cho nên bố cậu mới khóc đến thương tâm như thế này.
Tiêu Thanh nghe xong, cướp lấy lễ vật trong tay Tiêu Vĩnh Nhã rồi ném ra cửa của sảnh Vạn Thọ.
“Thanh, con làm gì vậy?"
Tiêu Vĩnh Nhã cuống lên.
Tiêu Thanh nói: “Bà ta đã không cần bố con chúng ta được hai mươi tám năm, chúng ta cũng không cần lễ vật của bà ta.
Chúng ta không thiếu lễ vật.
Tiêu Vĩnh Nhã biết con trai mình không tha thứ cho mẹ của nó, vì thế trong lòng lại càng cảm thấy đau khổ.
Ngô Tuệ Lan trợn mắt nói: "Mẹ cậu đi RollsRoyce, lễ vật chắc chắn rất quý.
Sao có thể ném đi như vậy chứ? Cậu không cần thì tôi cần!”
Dứt lời, bà ta ra ngoài đi tìm lễ vật.imgwebtruyen