Một đám người đang nói cười, đột nhiên tới một tên tóc vàng, nói chuyện đến là ngang ngược, lập tức làm cho đám người Lâm Thanh Dương và Tiêu Hữu Cường hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù Tiêu Thanh không nghe thấy tên tóc vàng nói gì, nhưng vừa nhìn liền biết là tới gây chuyện, lập tức buông ly cocktail xuống, bước nhanh qua.
"Bảo hai người đấy, nghe không hiểu tôi nói gì à?" Sắc mặt tên tóc vàng xụ xuống.
Lưu Ngọc Huyền đang tính nói gì đó, Lâm Thanh Dương lại giơ tay ra hiệu bảo cô ấy không cần lên tiếng. Anh ta đứng dậy đánh giá tên tóc vào, cười hỏi: "Nghe giọng thì hình như người anh em là người nơi khác tới nhỉ??"
"Đúng thì sao?"
"Đúng thì chơi chết mày!"
Sắc mặt Lâm Thanh Dương trở nên dữ tợn, cầm một chai rỗng đập tới.
"A!"
Tên tóc vàng kêu thảm một tiếng, ôm lấy cái trán, chợt nhìn lên, tất cả đều là máu tươi, anh ta lập tức nổi giận: "Con mẹ nó mày dám đánh tao à?"
"Đánh mày thì sao?" Lâm Thanh Dương đút hai tay vào túi hông, vẻ mặt đằng đằng sát khí: "Mẹ con khỉ, thằng nhãi chết bầm, ngay cả người phụ nữ của tao mà cũng dám có ý tới à, cũng không hỏi xem ông đây là ai, mẹ nó còn dám để ý tới người phụ nữ của tao nữa thì tao bẻ gãy chân mày!"
Nghe anh ta nói hống hách như vậy, hai tên đàn em lập tức vây quanh tên tóc vàng, nói: "Cậu Phan, người này có vẻ khủng, vẫn nên rút lui trước đi."
Phan Hùng nghiến răng, không cam lòng nói: "Có bản lĩnh thì xưng tên đi!"
"Nghe cho kỹ đây thằng ranh!" Lâm Thanh Dương mạnh mẽ nói: "Ông đây là ông chủ nhỏ của bất động sản Cảnh Thái, Lâm Thanh Dương, nếu mày không phục thì mày dẫn người đến đánh ông mày đi, rồi nhìn xem ông mày làm sao ném mày ra khỏi Cổ Cảnh!"
Phan Hùng lập tức dẫn hai tên đàn em chật vật rời đi.
"Ha ha ha!"
Mọi người đều nhảy cẫng lên hoan hô.
"Thanh Dương, vừa rồi dáng vẻ anh giao huấn tên tóc vàng kia đẹp trai quá, không hổ là bạn trai của em, yêu anh chết mất." Lưu Ngọc Huyên kéo cánh tay Lâm Thanh Dương, si mê nói.
"Đúng vậy, cậu Lâm vừa rồi nổi nóng thực sự là đẹp trai điên người!"
Hai cô gái bên cạnh cũng trở thành cây hoa si.
Tiêu Hữu Cường cười ha ha nói: "Thiên Lam, chồng cô ở một bên ngay cả cái rắm cũng không dám thả, nếu không phải cậu Lâm đây ra mặt, chỉ sợ là cô bị cái tên tóc vàng kia chơi rồi. Có điều có tôi ở đây, cho dù cậu Lâm không có mặt, cô cũng sẽ không có việc gì."
Mục Thiên Lam cười, không nói gì.
Lưu Ngọc Huyên lại nói: "Thiên Lam, đàn ông vô dụng như vậy, tớ thấy cậu nên rời khỏi anh ta đi, ngay cả năng lực bảo vệ cậu cũng không có, thì được cái tích sự gì chứ, nhìn Thanh Dương này, dáng vẻ bảo vệ tớ đẹp trai biết bao nhiêu."
Mục Thiên Lam bĩu môi, chồng mình nghèo, đương nhiên không có đủ lực lượng như vậy.
Lúc này Tiêu Thanh nói: "Thiên Lam, chúng ta về thôi, nơi này loạn lắm."
Mục Thiên Lam gật đầu, nói: "Ngọc Huyên, giờ cũng không còn sớm nữa, vẫn nên về thôi, miễn cho mấy tên kia tìm người tới báo thù thì sẽ không tốt."
"Sợ cái gì chứ!" Tiêu Hữu Cường nói: Nhà họ Kim trả tiền cho tôi, nơi này là địa bàn của nhà họ Kim, nếu ai dám đến tìm phiền phức cậu Lâm không gánh được thì còn có tôi!"
"Đúng vậy đấy Thiên Lam, nhà họ Kim ở Cổ Cảnh có địa vị thế nào chắc cậu cũng biết. Người ta trả tiền cho cậu Tiêu, có thể thấy cậu Tiêu có quan hệ với người ta, có Thanh Dương và cậu Tiêu ở đây, trời sập không nổi, ở lại chơi một lát nữa rồi về." Lưu Ngọc Huyền nói.
Mục Thiên Lam không từ chối được, liền nói với Tiêu Thanh: "Vậy thì ở lại một lát rồi về đi."
"Được." Tiêu Thanh cười với cô một tiếng, sau đó trở về lại chỗ ngồi.
Mà lúc này, Phan Hùng và hai tên đàn em trở lại phòng bao trên lầu.
Khi thấy trên mặt Phan Hùng đều là máu, Quách Kính Bằng liền cau mày