**********
Đỗ Văn Bách mất hứng ngay lập tức rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Thẩm Thị Thu Mai, tôi đã nể mặt cô thì cô đừng có mà không biết điều Khách hàng của cô được lắm, Đỗ Văn Bách tôi đây cũng không thể động vào đúng không?"
Nói xong anh ta quát: "Đừng để ý đến Thẩm Thị Thu Mai, bắt Mục Thiên Lam lại mang đi cho tôi."
"Tôi xem ai dám!"
Thẩm Thị Thu Mai giang hai tay đứng trước Mục Thiên Lam rồi vội vàng gào lên.
"Dì nhỏ! Đỗ Văn Bách muốn hại cô Mục.
Dì mau ra đây, mau ra đây đi!"
Cô ấy lo rằng mình không thể ngăn được, sợ chị dâu bị Đỗ Văn Bách bắt đi.
Mà cách làm của cô ấy cũng đã hoàn toàn chọc giận Đỗ Văn Bách.
"Đã chừa thể diện lại cho cô mà cô còn mặt dày như thế, tưởng tôi không dám động đến cô à?"
Dứt lời, anh ta vung tay lên, dấu năm ngón tay hắn lên khuôn mặt của Thẩm Thị Thu Mai ngay tức khắc.
Đầu Thẩm Thị Thu Mai lệch cả đi nhưng cô ấy vẫn giang hai tay ra, che Mục Thiên Lam lại.
"Em có sao không?" Mục Thiên Lam vội vàng hỏi.
"Em không sao." Thẩm Thị Thu Mai nói, nghiến răng hung dữ nhìn Đỗ Văn Bách rồi gắn từng chữ: "Tôi sẽ không để anh mang cô ấy đi!"
"Mẹ nó, muốn ăn đòn đây mà!” Đỗ Văn Bách tối sầm mặt lại, anh ta vén tay áo lên định hành hung Thẩm Thị Thu Mai.
"Dừng tay!" Một tiếng quát chơi tại vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một vị phu nhân dân theo vài vệ sĩ đang hùng hổ đi tới.
"Dì nhỏ, Đỗ Văn Bách muốn làm hại đến cô Mục, còn định đánh con." Vẻ mặt của Thẩm Thị Thu Mai tràn ngập sự tủi thân.
"Tôi đánh cô thì sao?" Đỗ Văn Bách lại cho Thẩm Thị Thu Mai một cái tát.
"Đỗ Văn Bách, cậu quả đáng rồi đấy!" Phu nhân cả giận nói: "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi Thu Mai còn là cháu ngoại của tôi.
Cậu muốn đánh là đánh à?"
Đỗ Văn Bách không hề sợ hãi mà còn cười một cách mỉa mai: "Thẩm Thị Đông, chồng bà cũng sắp chết rồi, trụ cột của Tập đoàn Thái Phương sắp sụp đổ, nhà mẹ của bà hình như cũng không thèm để ý gì tới bà cả.
Bà lấy gan ở đâu ra mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Để tôi nói thật cho bà biết, giá cổ phiếu của Tập đoàn Thái Phương sụt giảm là do bà không biết điều, dám giành mảnh đất ở Bình Oai Thanh mà bố tôi muốn lấy.
Bố tôi bực mình nên đã động tay động chân một chút khiến giá cổ phiếu của Tập đoàn Thái Phương giảm mạnh"
"Hôm nay tôi đến Tập đoàn Thái Phương là nghe theo lệnh của bố tôi.
Các người mau chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh cho chúng tôi.
Còn nếu bà không đồng ý thì cứ chờ đến ngày Tập đoàn Thái Phương sụp đổ đi.”
Thẩm Thị Đông cần răng, vẻ mặt u oản.
Mục Thiên Lam hỏi bằng giọng yếu ớt: "Bà là...!dì của chồng tôi?"
Cô nhớ Tiêu Vĩnh Nhã từng nói mẹ của Tiêu Thanh là Thẩm Thị Thu, mà vị phu nhân này lại tên là Thẩm Thị Đông nên dĩ nhiên không phải là mẹ của Tiêu Thanh.
Thẩm Thị Thu Mai gọi bà ấy là dì nhỏ, chứng tỏ rằng thứ hạng của vị phu nhân này ở nhà họ Thẩm là nhỏ nhất, còn không phải là dì nhỏ của Tiêu Thanh sao?
Vì sao bà ta không thừa nhận Tiêu Thanh? Rốt cuộc thì trong đó có bí mật gì không thể nói ra?
"Đúng." Thẩm Thị Đông gật đầu nói: "Tôi là dì út của chồng cô, nguyên nhân mà tôi không thừa nhận đứa cháu ngoại này cũng là đang bảo vệ thằng bé, cô biết điều này là được, đừng hỏi nhiều.
Chúng ta đi thôi."
Mục Thiên Lam có thể nhận ra trong lời nói của bà ta chứa đựng nỗi khổ riêng.
Còn nỗi khổ đó là gì thì cũng không khó đoán lắm, chắc chắn là do ông ngoại của Tiêu Thanh.
Có thể ông ngoại của Tiêu Thanh không biết về sự tồn tại của đứa cháu này.
Nếu Thẩm Thị Đông nhận Tiêu Thanh rồi để ông ngoại anh phát hiện thì có lẽ tính mạng của Tiêu Thanh sẽ khó mà giữ được.
Công ty dì út của Tiêu Thanh có tài sản lên đến hàng trăm nghìn tỷ huống hồ là ông ngoại của anh.
Cho nên nhà họ Thẩm chắc chắn là một đại gia tộc cao cấp vô cùng kinh khủng!
“Đi á? Các người muốn chạy đi đâu?” Đỗ Văn Bách lạnh lùng cười "Thẩm Thị Đông, bà tưởng rằng có bà ra mặt thì tôi không dám động đến Mục Thiên Lam à?" imgwebtruyen