**********
Thế nhưng có anh trai lại không thể nhận nhau, trong lòng Thẩm Thị Thu Mai cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Để dì nghĩ kỹ đã." Thẩm Thị Đông đau lòng lau nước mắt cho Thẩm Thị Thu Mai.
"Vâng ạ!"
Thẩm Thị Thu Mai nín khóc mỉm cười, gật đầu như gà con mổ thóc, dì nhỏ đồng ý nghĩ lại, vậy cô ấy sẽ có hy vọng nhận lại anh trai mình.
"Tổng giám đốc, cổ đông của công ty đã tới rồi, đang ở trong phòng họp, họ nói muốn tổ chức đại hội cổ đông khẩn cấp, mời bà đến tham dự." Một cô gái mặc trang phục công sở nói.
Nghe vậy, thân thể yếu đuối của Thẩm Thị Thu Mai run lên, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức: "Dì nhỏ, sau khi dượng bị bệnh, dì vừa làm Tổng giám đốc vừa đại diện thay cho Chủ tịch, các cổ đông khác đều cảm thấy quyền lợi của dì quá lớn nên đều bất mãn với dì."
"Chính vì tranh giành đất ở Bình Oai Thanh kia nên đã đắc tội với Bắc Thanh Vương khiến giá cổ phiếu sụt giảm, dì đã nghe loáng thoảng có tin đồn các cổ đông muốn tuyển chọn ra một vị Tổng giám đốc khác."
"Hôm nay dì vì con và anh trai, chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia cho Bắc Thanh Vương với giá thấp, tổn thất hơn ba nghìn sáu trăm tỷ.
Bây giờ bọn họ tổ chức đại hội cổ đông bất ngờ, nhất định sẽ bỏ phiếu bãi chức vụ Tổng giám đốc của dì.
Một khi mất chức Tổng giám đốc thì quyền lợi của dì cũng bị mất hết, chuyện này rất bất lợi cho dì đó."
Thẩm Thị Đông thở dài: "Sức khỏe của dượng con suy sụp, chuyện gì cũng đè lên người khiến dì cũng rất mệt mỏi.
Có thể giữ được chức Tổng giám đốc thì giữ, còn nếu như không giữ được thì dì cũng có nhiều thời gian chăm sóc cho dượng con hơn."
"Đi họp thôi!"
"Vâng, dì nhỏ."
Ở bên kia.
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh trở về công ty mới, Mục Thiên Lam nói với Tiêu Thanh bằng vẻ sâu xa:
"Em gái và dì nhỏ của anh là người rất tốt.
Vì giúp em, em gái anh không sợ cường quyền, vì em gái anh và anh, dì nhỏ của anh nhịn đau cắt thịt giảm giá từ hai mươi bảy nghìn sáu trăm tỷ xuống còn hai mươi tư nghìn tỷ, tổn thất khi chuyển nhượng là hơn ba nghìn sáu trăm tỷ đấy anh."
"Có thể vì anh em hai người mà mất hơn ba nghìn sáu trăm tỷ, vậy là cũng đủ thấy dì nhỏ của anh là người xem nhẹ tiền tài mà coi trọng tình thân.
Cho nên về sau nếu có cơ hội gặp lại hai người họ, anh phải thân thiện hơn chút, đừng có cáu với hai người bọn họ biết chưa?"
Tiêu Thanh cũng nghe lời vợ, mỉm cười gật đầu.
"Vậy mới đúng này"
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười: "Anh đi quanh quanh một lát đi, em phải làm việc rồi."
Tiêu Thanh lấy lý do đi hút thuốc rồi rời khỏi phòng làm việc.
Anh gọi điện thoại cho Tổng giám đốc công ty chi nhánh Bắc Thanh của tập đoàn Cửu Châu - Liễu Huyền.
"Chủ tịch, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế?" Liễu Huyền cười hỏi.
Tiêu Thanh nói: "Bắc Thanh Vương Đỗ Thiên Sinh có quan hệ trực tiếp với những đâu?"
Liễu Huyền trả lời: "Quan hệ vững chắc nhất của Bắc Thanh Vương Đỗ Thiên Sinh là quan hệ với nhà họ Ngụy, gia tộc đứng đầu Bắc Thanh.
Đỗ Thiên Sinh chẳng qua cũng chỉ là con rối của nhà họ Ngụy mà thôi còn nhà họ Ngụy mới là vua chân chính của khu vực Bắc Thanh."
"Mà chủ nhân nhà họ Ngụy là nguyên phó tư lệnh của chiến bộ biên giới phía Đông, Ngụy Phượng Niên.
Không tính thành tích, công lao mà chỉ bàn về địa vị, Ngụy Phượng Niên đã có thể ngồi ngang hàng với Chủ tịch Anh rồi.
Còn bàn về lý lịch thì Ngụy Phượng Niên có lý lịch cao hơn Chủ tịch a."
"Hơn nữa học trò của Ngụy Phượng Niên rải khắp thiên hạ, hiện giờ Long Soái của chiến bộ biên giới phía Đông chính là người Ngụy Phượng Niên đã từng dẫn dắt.
Hơn nữa phó vụ của tổng bộ cũng do ông cụ đào tạo đấy ạ."
"Còn Đỗ Thiên Sinh thì có chút quan hệ thân thích với Ngụy Phượng Niên.
Vợ của Ngụy Phượng Niên là cô họ của Đỗ Thiên Sinh, chính vì vậy nên Đỗ Thiên Sinh mới có thể leo lên vị trí Bắc Thanh Vương được."
Nói đến đây, Liễu Huyền hỏi: "Đỗ Thiên Sinh đắc tội với Chủ tịch à?"
"Phải mà cũng không phải." Tiêu Thanh nói sang chuyện khác:
"Thương mại Thiên Lam của vợ tôi mở một công ty chi nhánh ở Bắc Thanh, cậu để ý quan tâm nhiều nhé."
"Vâng thưa Chủ tịch, tôi nhất định sẽ chú ý!"
Tút tút...!
Tiêu Thanh cúp điện thoại rồi gọi cho Tổng tư lệnh.
Một lát sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của tổng tư lệnh: "Tên nhóc cậu có vợ rồi là quên Sầm Đô phải không? Lần cuối cùng cậu lái máy bay chiến đấu về