**********
Tổng tư lệnh cười ha ha.
"Nể mặt tên nhóc cậu là ái tướng của chủ Long Quốc, tôi sẽ cho cậu thêm vài ngày nghỉ."
"À đúng rồi, cậu gọi cho tôi có chuyện gì thế?"
Tiêu Thanh nói: "Đỗ Thiên Sinh cậy thế ức hiếp người, dì nhỏ của tôi mua đất với giá hai mươi bảy nghìn sáu trăm tỷ bị ông ta ép xuống hai mươi tư nghìn tỷ, làm dì nhỏ của tôi tổn thất mất ba nghìn sáu trăm tỷ."
"Ông ta dựa vào thế lực của Ngụy Phượng Niên, nếu tôi ra mặt thì chắc chắn Ngụy Phượng Niên sẽ không vui, đến lúc đó sẽ chọc đến ngài.
Thế nên chi bằng tôi nhờ ngài giúp chuyện này, trực tiếp yêu cầu Đỗ Thiên Sinh thu tay trả đất lại.
Tôi thấy cách thức xử lý này sẽ ổn hơn, ngài thấy thế nào?"
"Nhóc con cậu đã lên tiếng rồi, chút việc nhỏ này tôi không giúp sao được? Bảo dì nhỏ của cậu chờ ĐỖ Thiên Sinh trả đất lại cho bà ta là được."
"Cảm ơn lãnh đạo!"
...!
Nhà họ Đỗ.
"Bố, con đã ký xong hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất ở Bình Oai Thanh, đang làm thủ tục sang tên rồi, bố xem." Đỗ Văn Bách đưa hợp đồng chuyển nhượng cho Đỗ Thiên Sinh.
Sau khi xem xong, Đỗ Thiên Sinh hài lòng nói: "Bảo bộ phận tài vụ chuyển hai mươi tư nghìn tỷ sang đi, sau đó tìm viện thiết kế lên bản vẽ chi tiết, bố muốn thành lập một tòa để quốc thương mại thuộc về mình.
Sức khỏe ông Ngụy càng ngày càng kém, bố cũng nên bắt đầu thôi."
Đỗ Văn Bách nói: "Bố đừng nóng vội trả tiền, kéo dài một thời gian nữa khiến Thẩm Thị Đông đến xin chúng ta, ai bảo bà ta đối đầu với bố.
Phải khiến cho bà ta sốt ruột sắp tiểu ra quần mới trả tiền cho bà ta."
Đỗ Thiên Sinh gật đầu nói: "Vậy đi tìm viện thiết kế lên bản vẽ trước đi!"
"Vâng thưa bố!" Đỗ Văn Bách cúi đầu chào bố mình rồi rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ Thiên Sinh reo lên.
"Chào ông, tổng đốc." Đỗ Thiên Sinh nhận điện thoại rồi tươi cười chào hỏi.
Đối phương u ám nói: "Đỗ Thiên Sinh, ông gây chuyện lớn rồi."
Đỗ Thiên Sinh nở nụ cười cứng ngắc, cau mày nói: "Tôi có thể gây ra chuyện lớn gì được?"
Đối phương gằn giọng nói: "Tổng tư lệnh tự mình gọi điện thoại cho tôi, bảo ông lấy mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia lấy từ đầu thì trả về chỗ đấy, nếu không nghe, ông ta sẽ thưởng cho ông một viên đạn, tiễn ông đi gặp Diêm Vương luôn."
Tay Đỗ Thiên Sinh run lên.
Bịch!
Điện thoại di động rơi xuống đất còn hồn phách của ông ta thì bay lên chín tầng mây.
Sống hơn nửa đời người, Đỗ Thiên Sinh tự nhận thấy mình chưa bị kinh hãi như vậy bao giờ.
Lần này thật sự bị dọa sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người ngay tức khắc.
"Trở lại! Văn Bách, con quay lại đây cho bố!" Ông ta hét ầm lên.
Đỗ Văn Bách sắp lái xe ra khỏi nhà họ Đỗ, nghe thấy tiếng gọi, anh ta lùi xe lại sau đó xuống xe hỏi: "Bố còn có gì dặn dò a?"
"Nhanh nhanh nhanh!" Đỗ Thiên Sinh vội vã thúc giục: "Lập tức báo cho người làm thủ tục sang tên dừng ngay việc sang tên lại, đưa hợp đồng chuyển nhượng đến cho Tổng giám đốc Thẩm của Tập đoàn Thái Phương rồi xé trước mặt bà ta, đồng thời nói xin lỗi với bà ta, mong bà ta tha thứ.
Nếu bà ta không tha thứ thì con quỳ xuống trước mặt bà ta cầu xin cho đến khi bà ta tha cho mới thôi.
Nếu không làm tốt việc này bố sẽ đánh gãy chân của con, mau đi đi!"
Đỗ Văn Bách nghe mà mờ mịt không hiểu.
Trên mặt anh ta là vẻ nghi ngờ: "Có phải bố uống nhầm thuốc rồi không? Khó khăn lắm chúng ta mới lấy được mảnh đất kia ở Bình Oai Thanh, sao phải trả lại? Còn phải nói xin lỗi với Thẩm Thị Đông nữa?"
Bốp!
Đỗ Thiên Sinh tát lên mặt anh ta, giận dữ hét: "Tổng đốc gọi điện thoại cho bố nói Tổng tư lệnh tự mình gọi điện thoại cho ông ấy yêu cầu bố lấy