*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy chuyện này cứ cho qua vậy sao?” Hàn Thanh Văn hỏi.
Thắng Thiên Kha tức giận: “Tất nhiên là tôi không thể cho qua dễ dàng như vậy. Việc anh ta tới Bắc Thanh này chính là cơ hội để tôi giết chết anh ta, tôi không thể bỏ lỡ nó!”
Mục Hải Yến nói: “Mục Thiên Lam hẳn là đến Bắc Thanh này để mở chi nhánh công ty. Nếu tìm được công ty của chị ta, chúng ta sẽ có cơ hội xử chết Tiêu Thanh!”
Thắng Thiên Kha gật đầu.
Advertisement
“Tôi sẽ tìm ra công ty của Mục Thiên Lam. Tìm cơ hội để giết Tiêu Thanh, sau đó sẽ chơi Mục Thiên Lam trước rồi giết sao!”
Trở lại bờ đông sông Giang Phù, Thẩm Thị Thu Mai không khỏi hỏi: “Anh ơi, vết thương trên mặt của Thắng Thiên Kha, thật sự là do anh gây ra sao?”
Tiêu Thanh gật đầu: “Cái tên đó đánh em trai của chị dâu em, sau đó bị anh đánh”
“Anh trai quá tuyệt vời!”
Thẩm Thị Thu Mai giơ ngón tay cái lên.
Trần Khải Vương ậm ừ: “Sớm muộn gì anh ta cũng gọi người đến báo thù!”
Tiêu Thanh giễu cợt: “Tôi không biết có bị trả thù không. Nhưng anh đã bị đánh bại rồi. Lúc đầu tôi cứ tưởng anh giỏi lắm, nhưng không ngờ ở trong giới thượng lưu này, anh lại không có mặt mũi nào hết. Bị người ta đánh như chó, ngược lại là tôi, người ta cũng không dám động vào, xem ra tuy tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng vẫn hơn anh nhiều.”
Advertisement
Khi Trần Khải Vương nghe thấy những lời đó, anh ta gần như muốn phun ra một ngụm máu.
Quá kiêu căng!
Phụt!
Mục Thiên Lam không khỏi cảm thấy thích thú.
Vào trưa ngày hôm sau.
Tiêu Thanh nhận được một cuộc gọi từ thầy phong thủy để bàn giao một số thứ. Anh nhanh chóng gửi địa chỉ qua cho ông ta.
Một giờ sau.
Một ông già trông có vẻ luộm thuậm xuất hiện trước cửa nhà họ Phương.
“Cậu Tiêu, đã lâu không gặp!”
Khi thầy phong thủy ra khỏi taxi, ông ta nắm tay Tiêu Thanh, trên mặt đang nở một nụ cười.
“Ông Lưu, sao bây giờ ông mới tới đây?” Tiêu Thanh cười hỏi.
Lưu Học Đạo phàn nàn: “Tôi ở Cổ Cảnh bố trí mảng phong thủy cho một phú ông, sau đó nhận được cuộc gọi của cậu nên tôi nhanh chóng chạy tới đây thật nhanh. Việc tôi tới đây đã khiến vị nhà giàu kia cảm thấy vô cùng tức giận, việc bố trí vẫn chưa hoàn thành nên bây giờ tôi còn chưa nhận được một đồng nào.”
Tiêu Thanh cười nói: “Chuyện ở đây ông xử lý cho tốt, ông sẽ nhận được nhiều tiền hoa hồng hơn.”
"Hừ!” Phương Gia Ngọc khịt mũi lạnh lùng: “Tôi có thể nhìn ra, anh và gã phong thủy này đang muốn lừa gạt tiền của nhà họ Phương chúng tôi.”
Cô ta vừa dứt lời, Lưu Học Đạo lập tức nổi giận: “Cô à, miệng hãy giữ lại chút khẩu đức, đừng xúc phạm đến việc kinh doanh của tôi. Nếu không tôi có thể khiến gia đình cô tan cửa nát nhà, có tin hay không?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới tin ông đấy.”
Phương Gia Ngọc trợn mắt nói: “Chỉ có kẻ ngu mới tin thần còn như ông, tôi không tin, cho nên đừng có mà hù tôi, không có tác dụng đâu.”
"Được rồi!”
Lưu Học Đạo nghiến răng: “Cử đầu ba thước có thần minh, tôi sẽ cho cô biết phải trả giá đắt thế nào nếu xúc phạm đến việc làm ăn của chúng tôi!”
Nói xong, ông ta nói ra một câu thần chú.
Thẩm Thị Thu Mai vội vàng nói: “Anh ơi, mau bảo đạo trưởng đừng tức giận. Xem xem có thể cứu được bố Phương Gia Ngọc không?”
Lưu Học Đạo cau mày nói: “Cô gái này, là em gái của cậu Tiêu sao?”
Tiêu Thanh gật đầu với một nụ cười.
Lưu Học Đạo cười toe toét và đưa tay ra với Thẩm Thị Thu Mai: “Cô Tiêu, chào cô, ông già tôi tên là Lưu Học Đạo, là bạn tốt của anh trai cô.”
“Đạo trưởng Lưu, xin chào.” Thẩm Thị Thu Mai lịch sự bắt tay với Lưu Học Đạo.
Tiêu Thanh lại một lần nữa giới thiệu Mục Thiên Lam cho ông ta.
“Chà!”
Hai mắt đạo trưởng Lưu sáng lên: "Cậu Tiêu, vợ của cậu thật đẹp, có phúc khí lắm đó!”
Tiêu Thanh bật cười.
“Ông vào đi.”
Đạo trưởng Lưu đồng ý vào, và được Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai dẫn vào nhà họ Phương.
“Nhìn sơ qua cũng biết bọn họ đến nhà Phương để lừa tiền. Gia Lộc, Gia Vũ, trông chừng mẹ hai đứa đi. Đừng để cái tên nghèo hèn này lừa lấy tiền.” Phương Gia Ngọc nói.
“Hừ!” Phương Gia Lộc khịt mũi: “Dám gạt tiền mẹ tôi, tôi sẽ bỏ tiền ra