**********
"Mẹ tôi có tính tình rất ngay thẳng, nếu bà ấy nổi giận thì ngay cả bà nội cũng dám mắng."
"Vậy nên mọi người ở lại đi, đừng làm mẹ tôi tức giận."
Bà cụ Phương cũng nói: "Ban nãy là do bà bốc đồng, các cháu đừng để bụng."
“Tôi cũng vì bốc đồng nên mới nói những lời không nên nói để kích thích mọi người." Phương Gia Ngọc tiếp tục.
Đám người này tôi một câu, anh một câu, rất nhanh đã thuyết phục được Thẩm Thị Thu Mai vốn không có đầu óc.
Cô ấy bèn khuyên nhủ: "Anh, bọn họ đã nhận sai rồi, chúng ta vẫn nên ở lại thôi, đừng để dì nhỏ tức giận." Tiêu Thanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Dì nhỏ làm người không tệ, lại có ân với em gái, giờ dì nhỏ đang gặp nguy hiểm, anh vẫn nên ở lại để giúp dì.
Sau khi đồng ý ở lại, Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu Mai và Lưu Học Đạo cùng nhau đi dạo trong biệt thự của nhà họ Phương.
“Anh, anh có nghĩ rằng bố sẽ nhận ra em không?” Thẩm Thị Thu Mai hỏi.
Tiêu Thanh cười nói: "Bố rất tốt, hiền lành, nho nhã, nếu ông ấy biết mình còn có một đứa con gái ngoan ngoãn như em, nhất định sẽ rất vui mừng"
"Có thật không?"
Thẩm Thị Thu Mai kích động hỏi.
"Đương nhiên là thật." Mục Thiên Lam cười nói: "Bố đối xử với người con dâu như chị rất tốt, tới tiền cũng đưa cho chị tiêu.
Nếu biết mình còn có một đứa con gái, bố nhất định sẽ đối xử với em tốt hơn rất nhiều."
Nói về đây, cô bỗng hỏi Tiêu Thanh: "Sao chúng ta không gọi video cho bố, để bố nhận ra Thẩm Thị Thu Mai trước?"
"Cũng được."
Tiêu Thanh cười lấy điện thoại di động ra.
Thẩm Thị Thu Mai vội vàng nói: "Anh, em muốn gặp bố tận mắt cơ, để bố được vui vẻ hạnh phúc.
Giờ thông qua video để nhận nhau, bố lại không thể ôm được em, em cũng không thể ôm được bố, hai người chỉ có thể nhìn nhau qua video rồi rơi lệ."
"Nên trước mắt đừng nói cho bố vội, chờ chuyện của dì nhỏ bên này giải quyết xong, em sẽ đi Cổ Cảnh cùng anh và chị dâu.
Đến lúc đó em sẽ chính thức gặp, cho bố một bất ngờ."
"Nhưng anh cũng có thể gọi điện cho bố trước, thăm dò xem thái độ của bố thế nào.
Em cũng muốn được nghe giọng của bố."
Cô ấy mỉm cười, lộ ra nét tươi tắn hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
"Được."
Tiêu Thanh cưng chiều xoa đầu cô ấy, sau đó gọi điện cho Tiêu Vĩnh Nhã, đồng thời cũng mở cả loa ngoài.
"Thanh, con với Thiên Lam ở Hộ Hải xử lý chuyện công ty thế nào rồi?"
"Khá ổn."
Tiêu Thanh nói: “Giờ bố đang làm gì vậy?"
"Đang câu cá với bố vợ con.
Vừa nãy chúng ta còn đang nhắc đến con với Thiên Lam đấy.
Ai cũng muốn ôm đứa nhỏ của hai đứa lắm rồi."
Tiêu Thanh cười: "Thế thì bố đi tìm cho con bà mẹ kế, sinh em gái cho con trông đi.
Con cũng muốn có một đứa em gái."
Phụt!
Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai che miệng cười.
Tiêu Vĩnh Nhã thở dài: "Hồi đó bố với mẹ cũng muốn sinh cho con một đứa em gái.
Tiếc là mẹ con rời đi quá đột ngột, khiến con không thể có em, bố cũng vô cùng tiếc nuối."
"Giờ bố già rồi, hãy quên chuyện đó đi.
Nếu kiếp sau chúng ta còn có thể làm bố con, bố nhất định sẽ cho con một đứa em gái.
Bố cũng muốn có một đứa con gái tri kỷ bên mình."
Nghe đến đây, đôi mắt đẹp của Thẩm Thị Thu Mai bỗng rưng rưng nước mắt, không nhịn được khẽ kêu lên với điện thoại.
"Bố"
Giọng của Tiêu Vĩnh Nhã bên kia bỗng trở nên kích động.
"Thanh, ai đang gọi bố đấy?" Nghe thấy giọng nói đầy xúc động của bố, Thẩm Thị Thu Mai vừa hưng phần vừa bối rối.
Cô ấy thực sự muốn có một người bố, từ lúc nhỏ đã luôn muốn thế, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Giờ cuối cùng cũng có thể được nhận bố, cô ấy vô cùng muốn gặp ông.
Nhưng mà, là qua điện thoại.
Chuyện gặp lại người bố đã thất lạc hơn hai mươi năm trời là cỡ nào thiêng liêng và trang trọng, nhưng hiển nhiên nhận ra nhau qua điện thoại sẽ không
.