*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Cô nàng xinh đẹp như vậy, nhìn thôi đã muốn chơi rồi."
Một tay súng liếm môi nói.
"Đúng vậy."
Advertisement
Một tay súng khác tiếp lời: "Vóc người này, khuôn mặt này, quả là làm người ta khống chế không nổi."
Vừa nói, anh ta vừa xoa tay, khỏe miệng cười xấu xa leo thẳng lên trên giường.
"Đừng tới đây!"
Mục Thiên Lam bị dọa đến rụt người về đầu giường, khuôn mặt sợ hãi.
"Ha ha!"
Người xạ thủ kia lại cười xấu xa một cái: "Cô gái xinh đẹp, đừng sợ, anh chỉ muốn hôn em một cái, chỉ hôn một cái, em có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của anh không?"
"Cút! Anh cút cho tôi!" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Advertisement
Mục Thiên Lam bị dọa đến dùng gối đầu đánh anh ta.
"Ha ha!"
Tay súng kia lập tức cười vui vẻ.
"Em dùng gối đánh anh có thể làm tổn thương anh sao?"
Vừa nói, anh ta lại nhào tới. Mục Thiên Lam bị dọa đến mức nhảy xuống dưới giường.
"Em gái đừng chạy!" Một tay súng khác lập tức chặn đường, bắt lấy Mục Thiên Lam muốn hôn cô.
"Làm gì đó?"
Lúc này chợt vang lên một tiếng gào.
"Tao đây còn chưa chơi, tụi mày đã muốn chơi trước à?"
"Không không không."
Hai tay súng tay liên tục xua tay.
"Ra ngoài cửa trông coi cho tao đi!" Tống Diệu Văn quát to một tiếng.
Hai tay súng lập tức rời phòng, đóng cửa lại.
"Ha ha!"
Tống Diệu Văn nhanh chóng cởi âu phục, móc lên giá, lòng ngứa ngáy nói: "Mục Thiên Lam, tôi có nên nói không đây, cô thật sự là một cực phẩm giả cho một tên giao hàng quả là phung phí của trời."
"Chỉ tiếc cô đã kết hôn, tôi lại xuất thân từ nhà giàu có đứng hàng đầu, coi như tôi không ngại cô ly dị nhưng bố mẹ tôi cũng sẽ để ý, nếu không, tôi thật rất muốn cưới cô làm vợ."
"Nhưng cũng không sao, nếu cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, làm tôi dễ chịu. Tôi có thể cân nhắc đến chuyện bao nuôi cô, đến khi người cô già yếu, tôi không thèm chơi nữa, cô vẫn có thể rời đi tái giá với người khác, lúc đó, ít nhất cô có thể kiếm được ba năm nghìn từ tôi đây, đủ cho cô tiêu xài cả đời rồi, cô thấy ý này của tôi thế nào đây?"
Mục Thiên Lam máy móc mà lắc đầu, nói: "Tôi bị AIDS đó."
"Đừng đùa nữa." Tống Diệu Văn cười nói: "Một cô gái đẹp như cô, sao có thể bị bệnh đó được."
"Tôi bị thật."
Mục Thiên Lam chân thành nói: "Vì sự an toàn của cậu Tống, tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, tránh để bị bệnh mà bỏ mình."
"Ha ha!" Tống Diệu Văn cười to: "Dù là có tôi cũng không sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu nha." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Anh ta đương nhiên biết Mục Thiên Lam chỉ đang lừa mình, muốn hù dọa chứ không phải bị bệnh thật.
Nhưng rất nhanh, Mục Thiên Lam đã nhanh trí nói: "Cậu Tống, chồng tôi có quen Long Soái, mối quan hệ với anh ấy cũng tốt vô cùng, gần như là ngang vai ngang về. Hơn nữa lúc chồng tôi đánh trận còn từng lập được công, nếu anh dám làm loại chuyện đó với tôi, để chồng tôi biết được, anh ấy nhất định sẽ làm anh ngồi tù đến mục xương!"
"Đừng đùa nữa." Tống Diệu Văn vốn cũng chả tin, nói: "Chồng cô nhiều lắm cũng chỉ là thằng lính quèn đã xuất ngũ, nào có tư cách đứng ngang hàng với Long Soái chứ, nếu có tư cách đó thật, sẽ còn chạy đi giao hàng à?"
"Nên cô cũng không cần dọa tôi sợ, đi tắm uyên ương với tôi cái đi, sau đó hai ta cùng quấn quít với nhau, cùng nhau làm nhẹ nhàng một chút."
Vừa nói, anh ta vừa giữ chặt cánh tay Mục Thiên Lam, túm cô kéo thẳng vào phòng tắm.
"Thả tôi ra! Anh thả tôi ra!"
Mục Thiên Lam liều mạng đánh vào tay Tống Diệu Văn, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, nào có sức lực lớn bằng đàn ông, rất nhanh đã bị lôi thẳng vào phòng tắm.
"Tôi không nhịn nổi nữa rồi!"
Tống Diệu Văn ở phía trên, đặt Mục Thiên Lam lên bồn rửa mặt.
Mục Thiên Lam giãy giụa.
"Cút đi! Anh cút ngay cho tôi!"
"Đừng mạnh mẽ phản kháng, một phụ nữ yếu ớt như cô trốn không thoát