Ban đầu Tiêu Thanh định đi một mình đến trụ sở chính của tập đoàn Cửu Châu ở Sơn Nam, tổng chiến bộ cũng ở Sơn Nam, anh đến Sơn Nam cũng giống như là trở về nhà của chính mình vậy, thậm chí còn có thể đến rất nhiều nơi mà người mình thường không thể đến, gặp mặt chủ của Long quốc, cùng ông ấy uống trà nói chuyện phiếm.
Nhưng dì nhỏ và em gái đã có lòng nguyện tảng gia bại sản để giúp anh, ân tình này anh không thể không nhận nên anh đi cùng hai người bọn họ.
Tất nhiên nếu cuối cùng vẫn phải dùng đến tiền của dì nhỏ thì anh nhất định sẽ trả lại, nếu như dì nhỏ không giúp được anh cũng sẽ không trách bà.
Lúc đến Sơn Nam đã là hơn hai giờ sáng.
Thẩm Thị Đông không đến nhà họ Thẩm mà đưa Thẩm Thị Thu Mai và Tiêu Thanh đi đến một khách sạn năm sao để thuê phòng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng Thẩm Thị Đông đi đến nơi tổ chức của buổi bán đấu giá cùng với Thẩm Thị Thu Mai để nhận giấy mời đấu giá, Tiêu Thanh không có việc gì làm nên cảm thấy nhàm chán, anh định đi đến tổng chiến bộ uống trà với tổng tư lệnh.
Đi xuống đến tầng một của khách sạn, vừa bước ra khỏi thang máy ngay lập tức nhìn thấy rất nhiều người tập trung lại một chỗ, giữa đám người còn vang lên tiếng đánh chửi.
Đúng lúc đi ngang qua, Tiêu Thanh tiện thể nhìn qua một cái.
Năm cái bao bị ném trên mặt đất, mấy người bảo vệ đang điên cuồng đánh đập một thanh niên cụt một tay, bên cạnh còn có một người đàn ông ăn mặc toàn đồ đắt tiền ôm trong tay một cô gái trẻ đẹp, miệng liên tục mắng chửi.
“Ra ngoài còn không mang theo mắt hay mắt chó của mày bị mù hả? Va vào làm vỡ điện thoại di động của tao mà còn dám nói là tạo va vào mày, không chịu xin lỗi.
Mà cứ cho là tao va vào mày đi thì đã làm sao? Mày cũng chỉ là một con kiến thôi, tạo có giẫm chết mày thì cũng không sao cả!” “Đúng đó!” người phụ nữ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng: “Loại súc sinh sống dưới đáy xã hội mà còn dám nói đạo lý với bạn trai tôi, thời đại bây giờ có tiền chính là đạo lý, không có tiền thì phải học cách nhún nhường, không nhịn thì thôi đi, anh còn dám đá bạn trai tôi một cái, còn dám đánh trả? Đợi bị đánh nhập viện đi!”
Thanh niên cụt một tay bị chục tên bảo vệ đánh đập chỉ biết lấy tay ôm đầu, nhưng anh ta cũng rất kiên cường, cho dù có bị đánh đến đầu rơi máu chảy, rất nhiều người xung quanh khuyên anh ta xin lỗi nhưng anh ta cũng không thèm, ngược lại còn tức giận nói: “Có giỏi thì đánh chết tôi đi, ngay cả kẻ địch còn không lấy được mạng của tôi, tôi không tin các người lại dám, tôi không làm gì sai, cho dù là anh có tiền có thể tôi cũng sẽ không cúi đầu xin lỗi!” “Vậy thì đánh tiếp cho tôi, đánh chết thì thôi, trời có sụp xuống thì tôi đỡ!” Tên đàn ông đang ôm người phụ nữ xinh đẹp kia gào lên.
“Vâng cậu Thẩm!”
Mấy nhân viên bảo vệ càng ra tay mạnh hơn.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Tiêu Thanh chen qua đám người xung quanh đi vào trong, vẻ mặt lạnh lùng.
Vì anh nghe thấy người bị đánh kia nói “ngay cả kẻ địch còn không lấy được mạng của tôi” cho nên anh đoán rằng người kia có lẽ từng là quân nhân tham gia đánh giặc.
“Không phải chuyện của anh, cút khỏi mắt tôi!”
Người đàn ông kia quát Tiêu Thanh, đồng thời căn dặn mấy nhân viên bảo vệ: “Đánh tiếp cho tôi, không được dừng lại!”
Mấy nhân viên bảo vệ lại tiếp tục đánh người.
Vẻ mặt Tiêu Thanh trở nên giận dữ, trực tiếp ra tay.
"Am ầm, bich bich!"
Chỉ vài động tác đã đãnh ngã bốn năm bảo vệ, mấy nhân viên bảo vệ còn lại sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, bắt đầu dùng bộ đàm gọi người đến.
Người đàn ông đang ôm cô gái lại gào lên: “Dám xen vào việc của người khác, chờ đó, chút nữa tôi cho anh biết tay!”
Tiêu Thanh không thèm để ý đến anh ta mà đi tới nâng người thanh niên cụt tay kia lên hỏi thăm: “Người anh em, anh có sao không?”
Thanh niên cụt tay kia nhìn thấy Tiêu Thanh ngay lập tức sững người.
Ngay sau đó anh ta nghiêm trang cúi chào, anh ta bị đánh thê thảm đến như thế nhưng không hề khóc lấy một tiếng, vậy mà vừa nhìn rõ Tiêu Thanh lại bỗng nhiên òa lên khóc: "Đại ca, đúng là anh rồi Đại ca!
Tiêu Thanh cũng bất ngờ, anh lau máu trên mặt thanh niên cụt tay, lúc nhìn kỹ người đối diện, hai con người đều co rụt lại.
“Cậu là Lưu Chí Kiên ở tiểu đội ba, đại đội hai, trung đoàn tám?” “Đúng vậy Đại ca thanh niên cụt tay Lưu Chí Kiên vừa khóc vừa gật đầu giống như trẻ con bị bắt nạt nhìn thấy bố mẹ: “Đại ca, không ngờ anh vẫn nhận ra em, hu hu....