Vành mắt của Tiêu Thanh đều đỏ ửng hết, nước mắt lập lòe muốn chảy ra.
Lưu Chí Kiên, là cấp dưới của anh, ở trên chiến trường Hưng Hạ, lúc xông pha chiến đấu, bị Hưng Hạ nổ mất cánh tay phải.
Khi ấy anh đi thăm người bị thương, Lưu Chí Kiên còn kiên quyết yêu cầu muốn ra chiến trường.
Cậu ấy nói gãy tay vác không được súng, nhưng còn có một cái tay, có thể ném mìn, để cho Tiêu Thanh nhất định phải để cho cậu ấy trở lại trên chiến trường.
Tiêu Thanh cũng là đau lòng cấp dưới của anh.
Anh biết nếu không để cho cậu ấy ra chiến trường, cậu ấy sẽ rất thống khổ, cho nên đồng ý cho cậu ấy trở lại chiến trường, vì thế Lưu Chí Kiên còn nổ chết không ít Hưng Hạ, nhận được sự khen thưởng của anh.
Trận đã đánh xong, bởi vì Lưu Chí Kiên mất đi cánh tay, không thể không rời đi những đồng đội mà cậu ấy từng gắn bó, để trở về cuộc sống yên bình.
Nhưng trăm nghìn lần không nghĩ tới, vậy mà tại đây, thấy cấp dưới của anh, bị đánh thảm như vậy!
Răng rắc rắc!!
Anh nằm chặt nắm tay kêu răng rắc.
Tức giận ngút trời! "Cậu tại sao lại chạy đi vác gạo? Bọn họ vì sao lại đánh cậu?"
Lưu Chí Kiên lau đi máu cùng nước mắt, nói: "Sau khi trở về, em không biết nên làm gì, liền ở nhà giúp bố mẹ làm ruộng, cộng thêm mỗi tháng được trợ cấp, cuộc sống ngược lại cũng qua rất tốt.
"Trước tết bố em bị xuất huyết não phải nằm viện, ở huyện thành nhỏ không trị hết, em với mẹ liền mang bố tới bệnh viện lớn ở Sơn Nam chữa bệnh.
Tất cả tiền tích góp được trong nhà đều xài hết, bố em mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa được xuất viện, mà tiền đóng viện phí nằm viện không có, em lại không bản lĩnh kiếm tiền, không có sức lực.
Em chỉ có thể đi giúp người ta vác gạo, người khác một lần vác hai ba bao, em có thể vác năm bao, mỗi ngày cũng có thể kiếm mấy trăm đồng.
Với lại em mỗi tháng được tiền trợ cấp, miễn cưỡng cũng đủ để trả tiền viện phí cho bố em" "Mới vừa rồi vác gạo thời điểm, bởi vì em là cụt một tay, không thể vác trên hai vai, em vì muốn kiếm nhiều tiền một chút, vác nhiều thêm mấy bao.
Đều áp ở một bên vai, vì thế cúi thấp đầu.
Em hô nhường đường một chút, rất nhiều người thấy em cũng sẽ tránh ra.
Nhưng là cái này cậu ấm con nhà giàu không biết làm sao lại đụng vào em, điện thoại bị rớt bể, liền đá em, đạp em, đánh em, nhục mạ em." "Em không nhịn được, trở về mấy câu, cậu ta muốn đánh nhau với em, không đánh lại em, liền kêu tới bảo an đem em ẩn trên đất đánh."
Nghe điều này, Tiêu Thanh nổi giận triệt để.
Không nói hai lời, nâng tay đấm một quyền nện vào trên mặt người thanh niên kia.
Bup!
Đầu của thanh niên cũng lệch qua một bên, một búng máu cùng với mấy cái răng bay ra.
Người ở chỗ này đều sợ ngày người!
Người phụ nữ diêm dúa kia mắng to: "Anh không có mắt à, anh biết bạn trai của tôi là ai sao? Còn dám đánh anh ấy, chán sống sao?" "Anh ấy chính là con trai của Thiên Vương lão tử.
Dám khi dễ, nhục mạ, đánh anh em tôi, tôi liền dám đánh trả lại anh ta gấp mười lần trăm lần!"
Dứt lời, Tiêu Thanh một cước đạp về phía thanh niên
Bup!
Thanh niên bị đạp nên ở trên tường, nằm trên đất, Tiêu Thanh ngồi trên người anh ta, một quyền lại một quyền nên ở trên mặt anh ta, máu tươi bắn tung tóe, kêu gào thảm thiết.
"Các anh còn ngớ ra đó làm gì, mau cứu cậu Thẩm a, cậu Thẩm nếu bị đánh chết, các anh đều phải chôn cùng cậu Thẩm!" Người phụ nữ diêm dúa kia gấp hô to.
Các nhân viên bảo an nghe vậy, đều bị dọa sợ, từng người la hét xông lên.
Tiêu Thanh đứng lên.
"Đánh anh em tôi, các anh cũng có phần, một người cũng không trốn thoát!"
Dứt lời, Tiêu Thanh xông lên.
Bich bich bich!
Các nhân viên bảo an từng cái bị đánh té trên mặt đất.
"Làm gì vậy! Làm gì vậy!"
Lúc này, một đảm bảo an xông ra thang máy.
Từng người cầm trên tay dùi cui điện, nhanh chóng vây Tiêu Thanh vào giữa "Xảy ra chuyện gì?"
Một phụ nữ mặc đồ công sở hỏi.
"Tổng giám đốc, là như vậy."
Có một bảo an bị đánh, đem tình huống nói ra.
"Cái gì!"
Tổng giám đốc sợ ngây người, không dám tin nhìn Tiêu Thanh: "Anh thật sự chán sống sao, dám đem cậu chủ của nhà họ Thẩm một trong tứ đại gia tộc ở Sơn Nam đánh cho thành như vậy, anh không chỉ gặp phải sự trả thù, còn hại quán rượu của chúng tôi nữa, anh có biết không?"
Tiêu Thanh quát lên: "Cô chán sống thì có, anh em của tôi ở trên chiến trường Hưng Hạ, tạo dựng sự nghiệp, giết địch mấy chục, bị Hưng Hạ nổ mất một cánh tay, vì kiếm sống vác gạo vác đến quán rượu các cô, mà các bảo an của cô, vì giúp một kẻ ăn chơi, đánh một công thần vì nước mà máu chảy đầu rơi".