Giọng điệu của tên Kim Chí Nam này sắc bén nghiêm túc, lập tức dọa sợ Quách Kính Bång.
Anh ta biết mình mà không quỳ xuống thì tuyệt đối sẽ bị Kim Chí Nam trừng trị.
Bởi vì anh ta nghi ngờ Kim Chỉ Nam uống say rồi, vốn là một người độc ác, cộng thêm uống say vào thì đúng là có can đảm giết chết anh ta!
Anh ta hoàn toàn bất đắc dĩ, cắn răng quỳ xuống. "Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, xin tha cho tôi!"
Đám người Trương Ninh Kiệt, Lưu Ngọc Huyền thấy thế thì chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi.
Một cậu chủ nghìn tỷ mà lại quỳ xuống trước mặt một tên giao thức ăn.
Việc này mà truyền đi thì khắp nơi đều chấn động! "Cút đi."
Tiêu Thanh thản nhiên nói.
Quách Kính Bằng đứng dậy, cúi đầu chạy ra khỏi phòng bao.
Quá mẹ nó mất mặt. "Ha ha!"
Kim Chỉ Nam lúc này cười nói: "Anh Tiêu, cô Mục, mời ngồi, lão Kim tôi phải chiêu đãi hai vị khách quý tử tế mới được.
Tiêu Thanh nói với Mục Thiên Lam vẫn còn chưa thoát khỏi vẻ kinh ngạc: "Có muốn ngồi một chút không?"
Mục Thiên Lam đã say nên có chút chóng
Nhưng lão Kim có lòng như vậy, cô cứ thế mặt. mà đi thì quả là không nể mặt người ta rồi. "Kim Gia, cảm ơn ông đã giải vây cho tôi và Tiêu Thanh, tôi có hơi choáng nhưng nhất định phải mời ông ba chén, sau đó tôi về Tiêu Thanh có thể về được chứ?" Mục Thiên Lam hói.
Nhưng điều này lại làm cho Kim Chí Nam phát sợ, vội vàng nói: "Nếu cô Mục thấy say quá rồi, lão Kim tôi cũng không dám để cho cô Mục uống nữa." "Bảo, lái xe Rolls-Royce, cùng tôi đưa cô Mục và anh Tiêu về!" "Không cần không cần!” Mục Thiên Lam liên tục khoát tay: "Tiêu Thanh sẽ đưa tôi về nhà, không dám làm phiền Kim Gia và anh Bảo."
Cô sợ, con trai của Kim Gia vì cô mà bị chiến thần bảo vệ tổ quốc trùng trị rất thảm, mà cô và Tiêu Thanh còn không có ôm đùi nịnh bợ tổng giám đốc Tư và chiến thần, thậm chí cô còn đắc tội với chiến thần.
Cho nên cô không có thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cành, vẫn chỉ là một người dân bình thường, cũng không dám dựa hơi ánh hào quang của tổng giám đốc Tư và chiến thần, đi hưởng thụ Kim Gia dùng lễ để tiếp đón này. Lỡ như ngày nào đó Kim Gia phát hiện cô và Tiêu Thanh không có chống lưng, quay lại trừng trị bọn họ thì phải làm sao? "Mọi người tiếp tục vui vẻ đi, tôi đưa vợ mình về trước.
Tiêu Thanh nói rồi dẫn Mục Thiên Lam rời "Bà mẹ nó!" di.
Trong phòng ăn, Quách Kính Bằng tức đến thở hổn hển. "Sở dĩ tổng giám đốc Tư chúc phúc cho họ là vì Mục Thiên Lam từ chối chiến thần bảo vệ tổ quốc, kết hôn với tên rác rưởi Tiêu Thanh, tổng giác đốc Tư vì làm tròn lời hứa với hai người họ nên mới chúc phúc, tên ngu ngốc Kim Chí Nam còn tưởng rằng hai người họ ôm được đùi người ta, không chừng chiến thần còn đang hận không thể giết chết hai người họ ấy chứ!" "Nhưng mà Kim Gia cho rằng vậy, chúng ta cũng không có cách nào, có Kim Gia bảo vệ hai người họ, chúng ta muốn báo thù cũng khó." Trương Ninh Kiệt nói.
Quách Kính Bằng gật đầu.
Đột nhiên, anh ta nở một nụ cười tà ác. "Vậy chúng ta đăng ảnh bikini của Mục Thiên Lam lên mạng, để ảnh bị lan truyền, nếu ảnh không bị xóa, nói rõ Mục Thiên Lam không có chống lưng, Kim Chỉ Nam cũng sẽ không giúp bọn họ, vậy chúng ta sẽ trả thù được."
Cơ thể Trương Ninh Kiệt chấn động, vội vàng nói: "Vậy nếu bị xóa bỏ, tức là Mục Thiên Lam ôm đùi được, vậy chúng ta sẽ gặp họa, Mục Thiên Lam tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta, cho nên đừng làm vậy, quá dọa người rồi." "Sợ cái rắm." Quách Kính Bằng trừng mắt liếc anh ta một cái: "Thì cứ nói là bị hacker trộm ảnh rồi tải trên mạng, như vậy ai có thể trách anh?"
Trương Ninh Kiệt nghe vậy liền cười ha hả. "Vậy cứ để Mục Thiên Lam hot một trận, bố mẹ cô ta, anh em, họ hàng, hàng xóm nếu được thấy một mặt gợi cảm này của cô ta thì không biết sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt gì, chỉ sợ cô ta không còn có mặt mũi mà nhìn ai rồi!"
Ha ha ha!" "
Sáng hôm sau.
Cả nhà Mục Thiên Lam được gọi đến công ty Feida bàn giao công việc. Đi vào công ty, liền thấy bà cụ, cả nhà bác cả và cả nhà chú đang đợi. "Mau giao việc cho chủ, lề mà lề mề, không biết chúng ta đang chờ dùng tiền sao?"