"Ông Thẩm, ông Ngụy, e là sự việc không đơn giản như chúng ta tưởng.
Tôi có linh cảm sau khi kết thúc đấu giá nhân sâm huyết rồng thì Thương hội Nhật Bản, nhà họ Trương Đông Bắc và nhà họ Mã Lĩnh Nam chum đầu ghé tại thì thầm gì đó.
Sau đó họ vội vàng rời khỏi hiện trường.
Rất có thể họ cũng dùng cách giống chúng ta chém giết để cướp nhân sâm huyết rồng" Sau khi quan sát Đỗ Thiên Sinh nói.
Ngụy Văn Huy nhíu mày: "Nếu thật sự như ông Đỗ suy đoán thì hi vọng chúng ta có thể lấy được nhân sâm huyết rồng quá xa vời rồi."
Thẩm Văn Hạ im lặng một lát rồi nói: "Để tôi thử xem có thể khuyên được Tiêu Thanh hay không."
Vừa nói xong ông ta đứng dậy, đi đến chỗ Tiêu Thanh rồi ngồi xuống.
Thẩm Văn Hạ châm một điều thuốc, hít sâu một hơi, cười nói: "Cậu đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa đấy! Có thể tìm được một kim chủ lớn lấy được nhân sâm huyết rồng giúp cậu.
Điều này không thể khiến tôi không phục cậu."
Tiêu Thanh thản nhiên nói: "Vốn tưởng rằng ba nhà các ông bắt tay nhau có thể bỏ vào đó mấy mươi nghìn tỷ Kết quả mới hai mươi bảy nghìn tỷ đã dọa các ông sợ mất mật rồi! Thật khiến tôi thất vọng." "Xem ra thì ba nhà các ông cũng chẳng có thực lực gì, chỉ biết khoác lác, quá kém so với tưởng tượng của tôi.
Chúng ta vốn không phải đối thủ cùng đẳng cấp.
Thẩm Văn Hạ bị đả kích sâu sắc, đen mặt nói: "Cậu cho rằng hai mươi bảy nghìn tỷ có thể dọa chúng tôi sợ sao? Cậu quá ngây thơ rồi! Sở dĩ chúng tôi không tiếp tục đấu giá với cậu là vì thấy cậu không cùng đẳng cấp, không cần phải phí nhiều tiền vào.
Dựa vào việc cướp cũng có thể cướp được."
Tiêu Thanh cười ha ha nói: "Có gan thì các ông thử cướp xem.
Tôi không sợ các ông cướp, chỉ sợ các ông cướp không được thôi"
Thẩm Văn Hạ khinh thường cười nói: "Tiêu Thanh, con người đừng nên sống trong ảo tưởng! Cậu cho rằng cậu có thể thắng được vài hậu bối nhà họ Thẩm thì thấy mình rất mạnh không ai trừng trị được cậu sao?" "Sai rồi, cậu rất sai lầm rồi.
Thế giới này còn khủng bố hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.
Cho nên đừng có dùng ánh mắt ếch ngồi đáy giếng mà đối xử với ba nhà Thẩm Ngụy – Đỗ chúng tôi." "Vì ba nhà chúng tôi còn chưa thật sự ra tay với cậu đầu.
Nếu chúng tôi thật sự ra tay thì có hàng ngàn hàng vạn cách để nghiền nát cậu, cậu có tin hay không?"
Tiêu Thanh cười nhạt: "Là các ông dùng ánh mắt con kiến để đối xử với tôi, vì các ông vốn không biết sự tồn tại của tôi là thế nào.
Một đất nước Hưng Hạ hùng mạnh, nằm trong tay vạn binh mà tôi còn không để vào mắt thì tôi thèm để ý đến ba nhà các ông sao?"
Thẩm Văn Hạ vừa bực mình vừa buồn cười khi nghe Tiêu Thanh nói vậy.
"Cậu cho rằng cậu từng tham gia cuộc chiến Hưng Hạ thì một mình cậu có thể tiêu diệt đất nước được à? Có thể không để ba nhà Thẩm – Ngụy – Đỗ chúng tôi vào mắt à?" "Tỉnh mộng đi Tiêu Thanh! Đừng sống mãi trong quá khứ, trở lại thực tế đi! Nếu cậu cứ sống mãi trong quá khứ thì sẽ bị hiện thực đánh gục rất thảm đấy." "Quá khứ cậu là một thành viên của Bộ chỉ huy chiến tranh biên giới phía Tây, là một tổng thể, nhiều đại quân hùng dũng hiên ngang khí phách như vậy có thể tiêu diệt được một quốc gia.
Nhưng rời khỏi Trụ sở Chiến tranh về với hiện thực thì cậu chỉ là một cá nhân, cậu có thể tiêu diệt được ai?" "Đừng nói đến ba nhà Thẩm – Ngụy – Đỗ chúng tôi, dù chỉ là một gia tộc hạng hai bình thường cậu cũng không có khả năng tiêu diệt.
Sao lại mạnh miệng nói không để chúng tôi vào mắt? Cậu không thấy rất buồn cười sao Tiêu Thanh?"
Thẩm Văn Hạ cho rằng Tiêu Thanh nhập ngũ đã lâu nên mắc hội chứng danh dự tập thể, nghĩ mình vẫn còn là một đoàn thể, ai ai cũng phải sợ.
Nhưng anh đã xuất ngũ nhiều năm, chỉ còn là một cá thể chứ không phải đoàn thể khiến người ta sợ hãi kia nữa.
Thật buồn cười khi một binh lính nhỏ bé nói như vậy với mình.
Thậm chí ông ta còn cho rằng Tiêu Thanh nên vào bệnh viện tâm thần chữa bệnh.
"Đừng xem bản thân mình quá hùng mạnh! Trong mắt tôi, các người cũng chỉ là hạt bụi trong chúng sinh.
Tôi phất tay áo một cái là có thể hất tung các người."
Tiêu Thanh bỏ lại những lời này rồi quay đầu đi chỗ khác, khinh thường nhìn Thẩm Văn Hạ..