Yoshida kun đáp: “Tỉ lệ thành công không lớn lắm.
“Vậy đừng hành động vội, để bọn họ ra tay trước đã, sau khi họ đánh nhau rồi chúng ta mới hành động, xác suất thành công mới sẽ cao hơn.
Hội trưởng Mitsui nói.
Cách nghĩ của đám người Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào giống với hội trưởng Mitsui, đều không muốn trở thành con chim đầu đàn.
Ngụy Văn Huy không nhịn được mà một lần nữa thúc giục: “Ông Thẩm, xin đừng chờ nữa, nếu cứ để kéo dài như vậy sẽ lại càng thêm bất lợi thôi!”
Thẩm Văn Đại nghiến răng nghiến lợi.
Không quan tâm nữa!
Họ đẩy cửa bước xuống xe muốn chạy qua đó, Ông ta vừa hành động, đám người của Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn và Trương Tùng Đào cũng đều xuống xe.
“Họ phản ứng cũng nhanh thật
Thẩm Văn Đại nghĩ thầm trong bụng, ngay cả dũng khí xông tới chỗ Tiêu Thanh cướp Long Huyết Sâm cũng chẳng có
Vì ông ta đã phán đoán rồi, chỉ cần mình lao qua đó thì bọn người Vương Thiên Nam sẽ về lấy ngay lập tức, ngay cả cơ hội đem Sâm Huyết Rồng chạy trốn cũng không có thì đã bị ba đám người kia cùng đánh rồi.
Trong ba người kia người nào cũng sở hữu sức mạnh hơn hẳn ông ta.
“Sao không lên vậy ông Thẩm?” Vương Thiên Nam cười hỏi.
Bọn họ ai cũng không muốn làm người đầu tiên.
Vì ra tay trước không những bị đánh hội đồng mà còn sẽ bị dư luận lên án công kích.
Bởi nếu ra tay đầu tiên sẽ mang bản chất là cướp, ra tay sau thì là đối phó với cướp, hai chuyện có bản chất khác nhau hoàn toàn.
"Ha ha."
Thẩm Văn Đại cười nói: “Lên cái gì? Mấy người nghĩ nhiều rồi.
Tiêu Thanh là cháu ngoại tôi, nó lấy được Long Huyết Sâm, tôi là ông ngoại nó định đến chúc mừng rồi xin nó vài cái cọng sâm thôi.
Chắc chẳng có gì là không phải chứ?” "Nhưng ngược lại mấy người, tôi vừa xuống xe thì đã nóng lòng không muốn ngồi yên nữa rồi, rốt cuộc là làm sao đây? Định cướp của cháu ngoại tôi hả?”
Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào bị Thẩm Văn Đại nói cho như vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi vô cùng.
Ba người họ không nghĩ đến Thẩm Văn Đại lại nghĩ ra được chiêu này.
“Mọi người xuống xe đi, ra chúc mừng cháu ngoại tôi, tiện thì bảo vệ an toàn cho nó luôn.”
Thẩm Văn Đại lớn tiếng nói.
Đánh lén là chuyện không thể làm được, ông ta chỉ có thể quang minh chính đại hô hào tất cả mọi người.
Trong lúc đến chúc mừng Tiêu Thanh, sau đó ra tay một cách đột ngột, cướp lấy Long Huyết Sâm rồi cắt đuôi các cao thủ nhà họ Thẩm, nhà họ Ngụy, nhà họ Đỗ, lập tức bỏ chạy.
Đó mới là cách tốt nhất.
Nếu không xông lên lúc này, bọn người Vương Thiên Nam sẽ lao đến ngay, như vậy sẽ chẳng thể cướp được nữa.
Theo sau lời nói của ông ta, tám ông già trên mấy chiếc xe đi xuống.
Bốn người đến từ nhà họ Thẩm, hai người từ nhà họ Ngụy, hai người còn lại là người nhà họ Đỗ
Tất cả đều là Tôn Sư cấp cao thủ.
Một ông lớn như Đỗ Thiên Sinh đây có thể hô mưa gọi gió thế lực ngầm này không chỉ dựa vào bối cảnh quan hệ, mà còn dựa vào thực lực sức mạnh, mà sức mạnh của ông ta đến từ hai Tôn Sư đang tháp tùng cho ông ta.
Chỉ cần là Tôn Sư thì có thể tùy ý xây dựng nên một gia tộc lớn mạnh ở bất kỳ thành phố phát triển nào.
Có hai Tôn Sư bên cạnh, hơn nữa thực lực còn khá mạnh, cùng với bối cảnh nhân mạch như vậy ông ta mới trấn giữ được thế giới ngầm của Hồ Hải.
Tám vị cao thủ và người nhà họ Thẩm và Thẩm Văn Hạ nhanh chóng đi sau Thẩm Văn Đại, di chuyển tới chỗ Tiêu Thanh.
“Hy vọng bọn họ đừng có gây thêm phiền phức gì.”
Thẩm Văn Đại nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng ông ta sợ điều gì nhất thì cái đó lại đến.
Chỉ thấy ba người Vương Thiên Nam cũng dẫn người cùng ông ta đi về phía Tiêu Thanh.
“Các ông định làm gì?”
Thẩm Văn Đại hỏi: "Tôi tới để chúc mừng cháu ngoại tôi, mấy người đến góp vui cái gì chứ?"
Vương Thiên Nam bất mãn nói: “Ông có thể chúc mừng cháu ngoại ông còn chúng tôi không được qua đó chúc mừng giám đốc Mã sao hả?"
Sắc mặt Thẩm Văn Đại trở nên khó coi.
Điều này thể hiện rõ là đang nhắm vào ông ta, không cho ông ta cơ hội cướp lấy Sâm Huyết Rồng!
Nhưng ông ta vẫn mang tâm lý may mắn đến trước mặt Tiêu Thanh, cười nói: “Chúc mừng cháu trai đã lấy được Sâm Huyết Rồng, ông đến chúc mừng cháu đây?”.