“Đừng gọi thân thiết như vậy.”
Tiêu Thanh thờ ơ nói: “Khi còn chưa có Sâm Huyết Rồng trong tay thì mấy người chả coi tôi là cái thá gì, giờ lấy được rồi lại muốn bấu víu quan hệ với tôi, không cảm thấy giống con chó cứ thấy trong tay ai có thịt là liếm à?”
Sắc mặt Thẩm Văn Đại như tối sầm lại.
"Ha ha!"
Bọn người Vương Thiên Nam không nhịn được mà phá ra cười, Trương Tùng Đào nói: “Ông chủ Thẩm à, thì ra trong mắt đứa cháu ngoại ông lại chẳng khác gì con chó cơ đấy!” “Ông.
Thẩm Văn Đại bị kích động đến sắp nôn máu.
"Ha ha!"
Bọn họ lại lần nữa phá ra cười lớn.
Tiêu Thanh nói: “Mấy người đừng ai cười ai làm gì, miếng thịt ngon trong tay tôi mà mấy người cứ bu lại, chẳng khác gì đảm chó thèm ăn thịt cả.
“Đừng có hỗn tên tiểu tử thối!”
Bọn người Vương Thiên Nam tức giận nói, tay đã năm chặt thành nằm đấm, “Sao? Muốn nhân lúc phẫn nộ rồi tới cướp thịt trong tay tôi hả?” Tiêu Thanh cười nhạt: “Thịt thì chỉ có một miếng, mà các người nhiều chó như vậy chẳng chia đủ đâu.
“Hay là mấy người đến cắn xé nhau đi, ai thắng đến cuối cùng tôi sẽ cho người đó chút thịt vụn?” “Tên nhóc con, cậu dám xúc phạm bọn tôi như thế chẳng nhẽ không sợ chết hả?”
Bọn người Vương Thiên Nam mặt mày lạnh tanh, như muốn sắp nổ tung đến nơi.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai thì hãi hùng khiếp vía.
Hai người thật sự rất sợ những lời lẽ sắc bén của Tiêu Thanh khiến những cao thủ này cấu kết lại với nhau, đối với Tiêu Thanh mà nói là một thảm họa kinh hoàng.
Nhưng Tiêu Thanh vì có chỗ dựa nên chẳng mảy may sợ hãi mà còn cười khẩy, anh chỉ về phía hội trưởng Mitsui và vài tên cao thủ Nhật Bản đã xuống xe, tiếp tục nói: “Tôi đề nghị các vị đừng nên nổi cáu vội mà đến cắn bọn chúng trước đi đã, cắn chết chúng xong rồi hãy cắn xé nhau.
Để tránh mấy người cắn nhau bị thương, chỉ tổ làm trò cười cho lũ chó kia thôi.”
Đám người Vương Thiên Nam quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người của Thương hội Nhật Bản đã bày binh bố trận chờ quân địch.
Bọn họ cũng hiểu rất rõ cái đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn này.
Chỉ cần bọn họ ra tay cướp Sâm Huyết Rồng rồi đánh nhau, một khi đánh đến một lúc nào đó thì Thương hội Nhật Bản sẽ thừa cơ động thủ, lúc đó bọn họ sẽ chẳng phải đối thủ của chúng.
“Muốn đánh giặc ngoài thì phải dẹp yên bên trong trước đã, cứ đoàn kết với nhau đánh cho lũ chó đó chạy đi trước rồi bàn sau
Tiêu Thanh nói.
Dù lời nói của anh khiến bọn họ rất căm phẫn nhưng bọn họ không thể không thừa nhận rất có lý.
Họ không thể để cho bọn Thương hội Nhật Bản ngư ông đắc lợi được.
“Ông chủ Vương, ông chủ Mã, ông chủ Trương, mấy nhà chúng ta hãy liên thủ lại lấy cho bằng được Sâm Huyết Rồng rồi chia nhau.
Nếu đám Thương hội Nhật Bản kia dám động đến chúng ta thì hãy hợp lực lại đối phó chúng, các vị thấy thế nào?”
Thẩm Văn Đại bỗng đề xuất.
Ông ta cũng không có cách nào.
Nếu mà không hợp lại thì tuyệt đối sẽ không ăn được Sâm Huyết Rồng.
Chỉ có hợp tác với nhau mới có thể chia thịt ra ăn.
“Tôi thấy có vẻ ổn
Trương Tùng Đào đi đầu trong việc thể hiện lập trường của mình.
“Tôi cũng được."
Vương Thiên Nam và Mã Kim Sơn cũng đều gật đầu.
"Ha ha."
Thẩm Văn Đại lập tức nhìn sang Tiêu Thanh cười chế nhạo nói: “Tên súc sinh, cho mày mặt mũi không muốn mà còn dám chửi ông ngoại mày là chó.
Vậy thì đừng trách người làm ông như tạo tại sao lại không khách sáo với mày!”
Dứt lời ông ta vươn tay ra định giựt lấy chiếc hộp trong tay Tiêu Thanh.
“Tiêu Thanh cẩn thận!” “Cẩn thận kìa anh!”
Thẩm Thị Đông cùng với Thẩm Thị Thu Mai hốt hoảng đến nỗi đồng thanh kêu lên.
Nhưng ngay lúc này Tiêu Thanh đột nhiên vung tay ném chiếc hộp về phía đám người của Thương hội Nhật Bản bên kia.
“Không được! Anh ta định đưa Sâm Huyết Rồng cho người của Thương hội Nhật Bản!”
Người phía Vương Thiên Nam sửng sốt.
“Yoshida, mau đến lấy Sâm Huyết Rồng! Mau lên!” Hội trưởng Mitsui phấn khích hét lớn về phía chiếc hộp đang bay tới.
Yoshida vừa nhón chân bay cao lên đến vài mét, nhanh chóng chộp lấy chiếc hộp đang bay đến.
“Đừng để người Thương hội Nhật Bản lấy mất Sâm Huyết Rồng!”
Một nhóm cao thủ của phía Thẩm Văn Đại, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào lũ lượt xông lên tấn công..