"Phải làm thế nào? Phải làm thế nào đây?" Thẩm Thị Thu Mai sắp khóc vì lo lắng rồi.
Thẩm Văn Đại nói với Mục Thiên Lam: "Thuyết phục nó quay trở lại, mau gọi điện thoại để thuyết phục nó quay trở lại, thực lực của cụ tổ nhà họ Long vô cùng đáng sợ, Thanh tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta, nếu nó mà đi thì nó sẽ chết, nó vốn dĩ cũng không thể cứu được mọi người, nếu cháu không muốn nó chết thì hãy thuyết phục nó đừng đi!"
Mục Thiên Lam nghe thấy điều này.
Trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.
Vội vàng bấm điện thoại để gọi cho Tiêu Thanh.
Ngay sau đó, giọng nói của Tiêu Thanh vang lên.
"Vợ à, thứ lỗi cho anh lại mạo hiểm lần nữa.
Hai người bố, một người mẹ rơi vào trong tay kẻ khác, nguy cơ trong một sớm một chiều, anh không thể tham sống sợ chết, dù có nguy hiểm đến đâu, anh cũng phải đi cứu họ, em có thể hiểu nỗi lòng của anh không? " "Em hiểu nỗi lòng của anh." "Vậy thì em hãy chờ anh.
Nếu như anh còn có thể sống sót trở về, sẽ yêu em gấp bội, nếu anh chết hãy tìm một người nam nhân tốt rồi gả cho hắn, kiếp sau anh sẽ lại cưới, tiếp tục yêu em.
"Không!" Mục Thiên Lam lắc đầu: "Cả đời này, chỉ có thể là một mình anh, anh sống em sẽ sống, anh chết em sẽ chết cùng anh, chúng ta cả đời này vĩnh viễn không rời không bỏ, sống chết đều phải cùng nhau!"
Cô rất kiên định cúp điện thoại, nói với Thẩm Thị Đông: "Dì nhỏ à, cho con địa chỉ của nhà họ Long, con muốn đến nhà họ Long, sống chết cùng với Tiêu Thanh" "Dì sẽ đi cùng với con"
Thẩm Thị Đông nằm tay Mục Thiên Lam và sải bước "Con cũng muốn đi!"
Thẩm Thị Thu Mai cũng đi cùng.
"Tạo nghiệt.
Đúng là tạo nghiệt mà!"
Thẩm Văn Đại và Ngô Tuệ Lan cảm thấy trời như sụp đổ xuống.
Sân bay Quốc tế Hộ Hải.
Bên cạnh một chiếc máy bay riêng, Tần An cùng với ba trăm vệ sĩ đứng xếp hàng, tất cả đều mặc thường phục.
Nhìn thấy Tiêu Thanh đang sải bước đi tới.
Họ đứng nghiêm cúi chào! "Đại ca! Dù có khó khăn nguy hiểm như thế nào đi chăng nữa, các huynh đệ cùng anh cùng nhau tiến lui, nếu sống thì sống làm anh hùng, nếu chết thì cũng chết có ý nghĩa!"
Những người vệ sĩ này đều biết nhà họ Long đáng sợ như thế nào.
Họ cũng biết nhà họ Long bị Tiêu Thanh chà đạp, còn dám không kiêng nể gì cả bắt cóc bố mẹ của Tiêu Thanh, chắc chắn là cụ tổ của nhà họ Long từ núi Côn Lăng quay trở về.
Mà cụ tổ của nhà họ Long có bao nhiêu đáng sợ.
Họ cũng đã biết từ lâu rồi.
Vì vậy họ đều biết rằng đây là một trận chiến khốc liệt không có khói thuốc súng, cũng không thể có khói thuốc súng, bởi vì cụ tổ của nhà họ Long, là một trong mười hai vị thần hộ mệnh của Long Quốc, sử dụng khói thuốc súng, chính là một cuộc nội chiến rồi, vì việc này nên mọi người mặc quần áo bình thường, không đại diện Long Quốc.
Chỉ đại diện cho cá nhân họ, vì vậy không ai có thể soi mói việc của họ.
Đương nhiên, họ cũng rõ ràng, cuộc chiến khốc liệt này không thể phân thắng bại.
Nhưng mà, sẵn sàng chết vì đại ca của họ, cần phải làm cho nhà họ Long cởi một lớp da "Các anh em thật tốt."
Tiêu Thanh rất cảm động.
Anh nói với họ rằng: "Có các anh em như các người là vinh hạnh của tôi, tôi thừa nhận rằng tôi quá xúc động, đã gọi các người tới, cũng biết rằng các người không sợ chết và sẵn sàng chết vì đại ca của mình” "Nhưng mà các anh em, trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ kỹ, các anh đều là người có bố mẹ, vợ con, tôi không thể ích kỷ.
Mang các người đi tìm chết, chuyện này đối với các người là không công bằng." "Cho dù chết, các người cũng phải chết trên chiến trường.
Mà không phải ở trong tay người nước mình." "Vì vậy, mọi người giải tán hết đi, tôi sẽ tự mình đi." "Nếu đại ca còn sống trở lại.
Sau này có chiến tranh, đại ca sẽ đưa các người xông pha chiến đấu, nếu đại ca chết rồi, các người phải tiếp tục bảo vệ đất nước và thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của các người!"
Tần An nói: "Đại ca, chúng tôi không sợ chết, chúng tôi không giải tán, chúng tôi muốn cùng anh cùng sống chết cùng nhau!" "Đúng! Chúng tôi cùng đại ca cùng sống chết cùng nhau!"
Đội vệ binh hô to nói.
Tiêu Thanh tức giận nói: "Đều giải tán cho tôi, trở về ngay lập tức!" "Đại ca...!"Đây là mệnh lệnh! Không ai được phép làm trái lệnh!"
Tiêu Thanh buông những lời này xuống, bước lên thang máy, tiến vào khoang máy bay.
"Đại ca!"
Không có mệnh lệnh của Tiêu Thanh, họ không dám đi
Rất nhanh.
Thang mây bị thu lại.
Không lâu sau, máy bay cất cánh.
"Đại ca! Anh nhất định phải sống quay trở về!"
Họ la hét, tất cả đều khóc.
"Tôi không thể để cho đại ca đi chịu chết, không được!" Tần An lắc đầu, bấm một dãy số.
Tổng cục chiến tranh bên kia.
"Tổng tư lệnh Tư, đội trưởng đội vệ binh của Thần soái gọi điện thoại tới.
Nói cụ tổ của nhà họ Long, đã phải người đi bắt bố mẹ của Thần soái, dẫn dắt Thần soái tới nhà họ Long, muốn gây bất lợi với Thần soái, cầu xin ngài cứu Thần soái "
Có người báo cáo.
"Cái gì!"
Sắc mặt của Tổng tư lệnh Tư thay đổi rõ rệt, ông ấy gọi điện đến bên kia núi Côn Lăng.
"Ông Long có ở núi Côn Lăng không?" "Thưa Tổng tư lệnh Tư, hôm nay ông Long xuống núi sóm!" "Hỏng việc rồi!" Sắc mặt Tổng tư lệnh Tư biến đổi trầm trọng, nói: "Mau gọi ông Khương mang theo ông Trịnh, chạy nhanh đến Hà Lim, cùng tôi gặp mặt rồi đi nhà họ Long gặp Tiêu Thanh.
"Vâng!"
Cúp điện thoại xong, Tổng tư lệnh Tư hô to: "Mau chuẩn bị máy bay riêng, tôi muốn đi Hà Lim!" "Đúng vậy!"
Núi Côn Lăng.
"Ông Khương, Tổng tư lệnh Tư gọi điện thoại đến, khiến cho ngài nhanh chóng mang ông Trịnh đi Hà Lim với ông ấy, đến nhà họ Long cứu Tiêu Thanh!"
Có người báo cáo cho một ông cụ lưng còng.
"Cái gì!"
Sắc mặt của ông cụ lưng còng thay đổi kinh ngạc.
"Ông Long vội vàng rời khỏi núi Côn Lăng lúc sáng nay, trở về để xử lý đồ đệ của tôi sao?"
Nghĩ đến điều này, ông ấy lo lắng và cất tiếng hét to lên: "Ông Trịnh! Ra đây! Nhanh ra đây! Nhanh!"
Rất nhanh, thì có một ông cụ râu tóc bạc trắng, từ ngoài đỉnh núi chạy như bay đến và dừng lại trước mặt ông cụ lưng còng.
"Ong Khương, có chuyện gì mà vội vàng như vậy, lửa cháy đến nơi rồi?"
Ông cụ đó cười hỏi.
Ông cụ lưng còng nằm lấy cánh tay của ông ấy, thúc giục, nói: "Ông Long muốn giết đồ đệ của tôi, mau đi cùng tôi cứu đồ đệ của tôi!.